THÂN CỦA TA
Bảo
rằng thân của ta
Sao
không gìn giữ được
Sợ,
khi chết nó chết
Lo,
già nó cứ già
Đã
nói là của ta
Phải
làm chủ được chứ
Giữ
không cho nó chết
Cũng
đừng để nó già
Chứ
đã bảo của ta
Mà
vẫn chết, vẫn già
Ta
đành chịu bất lực
Sao
gọi là của ta?
Vậy
mà ai đụng đến
Là
sân hận mắng la
Tưng
tiu cưng dưỡng nó
Quý
hơn ngọc hơn ngà
Nếu
thật thân của ta
Không
thịt cũng không da
Không
sanh, già, bệnh, chết
Sống
mãi cùng bao la
Đó
mới thật là thân Ta.
(Trích tập thơ Tác giả: Nhuận Ngọc )
—]–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét