ĂN
Sống phải ăn, vì ăn mới sống
Nếu không ăn, sống được có bao giờ
Chúng sanh trót tạo thân nhơ
Phải ăn để sống, sống nhờ có ăn
Nhưng phải làm sao chọn ăn để sống
Nào phải ăn càng, sống lộng được đâu?
Ăn: Xin xét tước, nghĩ sau
Ăn sao cho đúng, ăn sao cho tròn
Của ta ăn vì đâu mà có
Hạt cơm này công khó của ai
Ai nắng sớm, ai sương mai?
Tạo nên vật thực có đây ta dùng
Bưng cơm tưởng thủy, nhớ chung
Ai vun, ai đắp cho mình ngồi ăn
Ăn sao trọn đức, tròn nhân
Xin đừng ăn bám, cũng đừng tham ăn
Chớ vì ăn mà lòn, mà cúi
Chớ vì ăn, nói thụi, nói theo
Vì ăn, chó hóa ra mèo
Vì ăn cam chịu những điều xấu xa
Vì ăn, tai điếc, mắt lòa
Vì ăn ghép tội, nói ngoa hại người
Người hiểu đạo chỉ ăn để sống
Chớ có đâu sống để mà ăn
“Bất tác bấc thực” Tổ răn
Tạm nuôi thân đói để hằng tiến tu
Cho dù tương hẩm, cơm rau
Giữ tròn đạo hạnh, nêu cao tinh thần
Chớ ham mỹ vị cao lương
Sai lời, thất hứa, vong ân, bội tình
Ngon chút miệng mà hư danh
Đức mòn, phước mỏng bạn lành lánh xa
—]–
Lời Phật dạy: Không đáng sợ lại sợ, việc đáng
sợ lại không, cứ ôm tà kiến ấy, địa ngục khó tránh xa.
Ta lấy con mắt trí tuệ mà nhìn, thấy tất cả chúng sinh là cha mẹ của
nhau, tại sao bắt giết mà ăn thịt.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét