ĐỪNG SỢ ĐỊA NGỤC – HÃY SỢ TÂM MÌNH
Đừng sợ địa ngục – hãy sợ cái
tâm mình đang nuôi mỗi ngày Người ta hay nói: “Sống sao thì chết vậy. Chết sao
thì đi về chỗ tương xứng.” Mà thiệt, nhiều người miệng tụng kinh cầu sanh cõi
lành, mà sống thì sân si, ích kỷ, đụng chuyện là xé người ta ra làm tám mảnh,
làm người ta tan nát. Nhiều người sợ địa ngục, nhưng lại sống kiểu mời địa ngục
tới ngồi chung. Chửi người ta hằng ngày, nói xấu sau lưng, thấy người khác khổ
thì hả hê… Vậy là sống kiểu gì? Ngạ quỷ đâu phải chờ chết mới thành. Có người sống
giữa đời, mà bụng dạ khô queo, thấy ai cần giúp thì làm ngơ, thấy của người
khác thì thèm thuồng, tâm lúc nào cũng đói, đó đã là ngạ quỷ rồi đó.
Địa ngục đâu phải nằm dưới đất,
Chính cái sân hận, oán ghét, trả đũa trong đầu mình mỗi ngày… là lửa đang cháy
âm ỉ rồi. Chỉ cần một lời nói không vừa ý, là bốc lửa. Vậy sống trong lửa,
không phải địa ngục thì là gì? Mình đi chùa, mình lễ Phật, là để nhắc mình sống
cho hiền, cho tỉnh. Chứ không phải để gắn mác “Phật tử”, rồi nghĩ mình chắc chắn
về cõi lành. Phật không phải thần hộ mệnh. Ngài chỉ chỉ đường, còn mình có chịu
đi hay không, là chuyện của mình. Cho nên, đừng sợ địa ngục xa xôi. Hãy sợ cái
tâm sân, tâm tham, tâm ganh, tâm keo kiệt, tâm hơn thua… nó mới kéo mình xuống
từng ngày, mà mình không hay.
Tu là gì? Tu là chịu soi lại
chính mình, từng lời nói, từng ý nghĩ. Sống sao cho nhẹ lòng, nói sao cho người
nghe không tổn thương, nghĩ sao cho khỏi buốt bụng, và thương sao cho không
ràng buộc. Phước báu không nằm ở số lần tụng kinh. Mà nằm ở số lần mình nhìn thấy
được tâm xấu trong mình… và không chạy theo nó nữa. Tu không phải chuyện gì lớn
lao. Chỉ cần sống một ngày mà không làm ai khổ vì mình, là đã tiến một bước rồi.
Cõi lành, bắt đầu từ cách mình sống hôm nay.
Nguồn
: Tk Pháp Quang
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét