CHÁNH NIỆM NGAY KHI RỜI BỒ ĐOÀN
Nhiều người phấn khởi chia sẻ, độ rày tôi thực hành thiền
chánh niệm rất tốt, tâm yên lắm, chú tâm dễ dàng trên hơi thở. Thời gian ngồi
cũng tăng lên, lúc đầu ngồi được 20 phút mà giờ ngồi được 45 phút mà chân không
đau tê… Khi nói như vậy, người ấy mặc nhiên xem việc thực hành thiền là thời
khoá ngồi thiền cố định của mình. Như vậy, ngoài giờ ngồi thiền ra, bộ chúng ta
không “thực hành thiền” sao? Đức Phật, vị thầy dạy phương pháp thiền định dạy
các đệ tử của Ngài, được ghi lại trong kinh điển rằng, chánh niệm cần duy trì ở
mọi lúc, mọi nơi, ban ngày, ban đêm, canh đầu, canh giữa, canh cuối. Không những
vậy, trong tất cả nhiều bài kinh, Đức Phật dạy cần duy trì chánh niệm trong tất
cả các tư thế, hành vi, động tác của con người. Cụ thể, chúng ta cần thực hành
“đi tới, đi lui, tôi đều tỉnh giác. Khi nhìn thẳng, khi nhìn quanh, tôi đều tỉnh
giác. Khi co tay, khi duỗi tay, tôi đều tỉnh giác. Khi mang y kép, y bát, tôi đều
tỉnh giác. Khi ăn, uống, nhai, nuốt tôi đều tỉnh giác. Khi đi đại tiện, tiểu tiện,
tôi đều tỉnh giác. Khi đi, đứng, ngồi, nằm, thức, nói, yên lặng, tôi đều tỉnh
giác. (Trung bộ kinh)
Như vậy, thực hành chánh niệm không
chỉ trong lúc hành thiền cố định với khoảng thời gian nhất định trong ngày, mà ứng
dụng sự chú tâm, tỉnh giác trong cuộc sống hàng ngày là điều rất cần thiết. Nếu
không có chánh niệm ngoài giờ hành thiền, thì cũng không thể có chánh niệm
trong lúc hành thiền, vì chúng đi đôi và hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa, chánh niệm
là một kỹ năng, nên càng thực hành, càng nhuần nhuyễn, càng điêu luyện và ít
hao tốn năng lượng để phải gồng mình, cố gắng mà nó dần biến thành một nếp sống, một phản xạ vô
điều kiện, tự nhiên như hơi thở của mình. Nếu khi đang hành thiền, ta chọn đối
tượng chú tâm hơi thở, thì trong sinh hoạt hằng ngày, chú tâm vào mỗi hành động đang làm mà tạm “quên” đi việc chú tâm vào
hơi thở là cách thực hành thiền chánh niệm trong đời sống bình thường. Khi nghĩ
ngơi hay chờ đợi, thay vì để tâm nhảy lui về quá khứ hay mơ màng viển vông nghĩ
tưởng tương lai, ta chú tâm vào hơi thở.Nếu biết thực hành như vậy, sự chờ đợi
qua đi nhẹ nhàng, ta lại không bỏ phí thời gian. Ví dụ khi đang đi ngoài đường,
người thực hành chánh niệm tỉnh giác biết tuân thủ luật giao thông, chú tâm và
làm chủ phương tiện mình đang điều khiển, chú tâm quan sát những người cùng
tham gia giao thông di chuyển gần mình, quan sát đường đi và lường những tình
huống có thể xảy ra để kịp thời xử lý. Khi gặp đèn đỏ, người chánh niệm biết dừng
đúng vạch, điềm tỉnh hít hơi thở trong chánh niệm, chứ không tỏ vẻ nôn nóng, sốt
ruột, chen lấn để càn lướt vượt lên. Cứ như vậy, chánh niệm càng nhiều, ta càng
tỉnh giác, khả năng làm chủ cảm xúc của mình càng cao. Nhờ đó, chúng ta nhìn nhận
vấn đề xuyên suốt, khách quan, có nhiều phán đoán chính xác, quyết định đúng đắn,
phản ứng hợp lý trước sự tác động của môi trường xung quanh.
Chánh niệm là chìa khoá của tâm bình an thật sự mà chỉ những
ai thực hành mới cảm nhận hết sự nhiệm mầu của phương pháp thiền này./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét