CÕI TẠM
Người
ta thường bảo : “ Trần gian là cõi tạm”
Ghé
một lần lâu lắm chỉ trăm năm
Đời
tưởng dài, hóa ra là rất ngắn
Mới
chào đời, chớp mắt tóc đã hoa râm
Người
khi đến trần gian đều tay trắng
Lúc
ra đi cũng vẫn trắng bàn tay
Mang
được gì ngoài nỗi niềm vương vấn
Khi
một ngày hóa cát bụi cuốn bay
Một
lần đến ta náu nương trần thế
Chốn
vô thường đón nhận lắm buồn vui
Cảm
ơn đời dù thăng trầm dâu bể
Trong
đắng cay cũng thấm đậm ngọt bùi
Nhân
gian này bao năm ta dạo bước
Đợi
một ngày nhàng nhẹ cất gót chân
Khi
ta đến người vui ta khóc mướt
Hết
duyên rồi... cười từ giả thế nhân.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét