HỒI TƯỞNG QUÊ XƯA VÀ NAY
Còn
đâu giếng nước, sân đình
Nhà
tranh vách lá, nghĩa tình lúc xưa
Nhà
lầu đã mọc lưa thưa
Quên
đi những lúc, nắng mưa dãi dầu
Nhìn
đời chẳng biết về đâu
Khi
đời đầy rẫy, khổ sầu ẩn danh
Đồng
tiền sáng rọi long lanh
Làm
cho nhiều kẻ, hoá thành tiểu nhân
Ngày
xưa nghèo thấy dễ gần
Bây
giờ khấm khá tình nhân chẳng còn
Ngày
xưa ruột thịt vuông tròn
Bây
giờ mối mọt gặm mòn cả xương
Rằng
đời thế sự vô thường
Tâm
hoà thấu hiểu, hiền lương vững bền
Giàu
mà phụ đạo không nên
Nhân
quả báo ứng, đè lên thân gầy
Ăn
quả nhớ kẻ trồng cây
Uống
nước phải nhớ, giếng đây ai đào
Dù
nghèo đức tính thanh tao
Ân
tình trọn vẹn, dạt dào nghĩa nhân.
Đường
đời chật hẹp người chen lẫn
Lối
đạo thênh thang hiếm kẻ tìm.
{]{
Dối
trời, dối Phật dối nhân sinh
Đố
ai dối được lương tâm của mình
Trốn
trời, trốn nợ, trốn tình
Đố
ai trốn được nghiệp mình đã gieo.
{]{
Tôi
nguyện làm viên đá nhỏ
Ngày
tháng quên mình giữa chốn rêu phong
Nếu
một mai ai cần đến
Con
nguyện lót đường, đưa khách vãng lai
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét