TÌNH
CHẤP UYÊN ƯƠNG
Tôi là
một người vô thần. không
theo bất kỳ tôn giáo nào. Nhưng bảy năm trước đã xảy ra một việc lạ lùng làm
thay đổi cả cuộc đời tôi.
Lúc ấy tôi mới kết hôn được
sáu tháng. Khuya hôm đó tôi thức dậy đi tiểu, đầu óc hãy còn mơ màng ngái ngủ,
thì bỗng thấy có một bóng trắng lướt qua trước mặt mình, thế là tôi vội mở mắt
ra… nhìn thấy rõ ràng đó là một nữ quỷ mặc y phục trắng, mặt dính đầy máu, nhem
nhuốc…
Lúc đó tôi cũng không biết
vì sao mình có đủ dũng khí để mà vung tay… tát mạnh vào mặt nữ quỷ, tôi đánh
đến nó phải biến mất tiêu!
Kể từ sau đêm đó, mặc dù
tôi không còn thấy nữ quỷ nữa, nhưng cảm giác xui xẻo mỗi lúc một hiện rõ.
Trước tiên là chồng tôi bị
bệnh, phải đi bác sĩ liên tục suốt mấy ngày. Sau đó thì đến phiên tôi, nửa đêm
tự dưng bụng phát đau kịch liệt, phải tới bệnh viện chữa trị mới lành.
Vì vậy, tôi cảm nhận rõ
ràng là vợ chồng tôi đồng bị “trúng tà”. Để giải tà khí, chúng tôi phải đi khắp
nơi tìm thầy (làm phép trục quỷ). Nhưng chẳng ăn nhằm gì, hoạn nạn chẳng
chút thuyên giảm, vẫn hoành hành y như trước.
Khi đó chúng tôi vô cùng
khổ não, nhưng chẳng tim ra cách giải quyết.
Tình cờ tôi gặp một người
bạn (là đệ tử Phật) khuyên tôi nên học Phật, hãy dùng Phật pháp để giải quyết
vấn đề hóc búa này!
Chúng tôi lâm vào cảnh bệnh
nặng cần lương y, chẳng còn cách nào khác (đành phải nhào tới ôm chân Phật
thôi), vậy là chúng tôi đến với Phật giáo…
Sau khi học Phật, chúng tôi
bắt đầu ăn chay, phóng sinh, tụng “Kinh Địa Tạng”, chúng tôi tụng được mấy mươi
bộ Địa Tạng rồi, thì một đêm nọ tôi nằm mơ thấy nữ quỷ hiện ra, khóc lóc kể lể
về thân thế của cô cho tôi nghe.
Té ra mấy trăm năm trước,
cô ta từng là vợ của chồng tôi, do kiếp đó cô đã treo cổ tự vận chết nên bị đọa
vào cõi quỷ! Cô đã đi tìm chồng ngót mấy trăm năm, cho đến kiếp nảy mới phát
hiện ra chồng mình ở đây.
Sau khi tỏ tường sự thực,
tôi tuy có cảm thông nhưng lòng rất uất phiền. Bởi tôi đã hiểu vì sao chồng
mình hay bị mộng tinh, di tinh… Té ra là tại… con quỷ cái này (đêm nào nó cũng
mò tới ngủ với chồng tôi)!
Tôi nhất quyết không nhượng
bộ, biết con quỷ nửa đêm (mới có thể) đến mê hoặc chồng mình, nên tôi canh
chừng, hễ gần giờ đó là bắt đầu gỗ chuông niệm Phật um sùm lên. Do trường kỳ lo
lắng và ngày nào cũng phải thức dậy vào nửa đêm để niệm Phật “hộ vệ”
chồng, sức khỏe tôi ngày càng suy sụp vì thiếu ngủ nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn
gan lì, ráng cầm cự “chiến đấu” như vậy ngót hai năm. Cuối cùng tôi thu được
kết quả là: Bị bệnh tim và ngã lăn ra xỉu! (Không phải tôi bị nữ quỷ dọa cho
xỉu mà do kiệt sức quá nên ngất đi)…
Cứ mửng này mãi xem ra tôi
chịu hết thấu, do bị khổ não hành hạ cả thân lẫn tâm nên bệnh tim tôi càng kéo
dài, khó thể sống an. Thế là đầu xuân, hai vợ chồng tôi đồng quyết định vảo
tháng Tư này sẽ cùng lên chùa xin xuất gia, để chấm dứt cái trận chiến oan
nghiệt kỳ khồi giữa người và quỷ…Nhưng chúng tôi chưa kịp thực hiện dự tính thì
con quỷ cái đã nhanh nhẩu ra tay trước: Lần này ả nhập thẳng vào chồng tôi,
hung dữ muốn giết tôi.
Thú thực là mấy năm nay
cùng ả chiến đấu ròng rã, tôi đã quá đuối mệt lẫn thương tâm… nên ngay giây phút
cận kề cửa tử, tôi cũng có ý chán nản muốn buông xuôi hết. Tôi nghĩ: ‘Thôi thì
cam nhận một đao của ả để kết thúc hết mọi ân oán, chỉ mong ngay đây được vãng
sinh Cực lạc, rũ bỏ hết mọi sầu đau”…
Ngay lúc tôi nhắm mắt chờ…
con quỷ cái đâm cho một dao để kết liễu đời mình (qua đôi tay của chồng tôi),
thì bỗng nghe “Keng!” một tiếng… hóa ra nữ quỷ đã ném dao xuống đất và rầu rĩ
nói: “Giết mi rồi thi ta cũng phải xuống địa ngục! Thiệt là khổ phiền quá đi!”
Bây giờ đến lượt tôi phát
khùng, tôi túm lấy xác thân chồng tôi (đang còn hồn nữ quỷ gá ở bên
trong), đập cho một trận tơi bời!… Lúc này tôi mới hiểu thế nào là: “Cầu sống
không được, cầu chết không xong!”
Bị muộn phiền hành tâm tư
quá sức, tôi chỉ còn một cách là đem chồng gởi vào ngôi chùa gần đấy. Kết quả,
sau đó đêm nào con quỷ cái cũng mò đến tìm tôi quấy nhiễu, nó khóc kề rùm beng
bên tai tôi, than rằng: Trong chùa có thần hộ pháp canh giữ, tôi không cách chi
vảo được…Nữ quỷ quấy phá làm ồn đến mức tôi chẳng tài nào ngủ được, cuối cùng
tôi đành năn nỉ, thỉnh cầu sư phụ trong chùa mở lòng từ bi, lập đàn siêu độ cho
nữ quỷ giùm.
Bởi chùa này chuyên tu niệm
Phật, vì vậy mục đích siêu độ là cầu cho nữ quỷ được sinh về Cực Lạc. Khi pháp
hội niệm Phật được tổ chức, mang lại hiệu quả thù thắng không gì sánh bằng! Bởi
dưới uy lực gia trì của Phật, tôi đã nhìn thấy các tiền kiếp của bộ ba chúng
tôi, nhìn rõ mồn một những gi xảy ra trong đời quá khứ, tháo gỡ được gút mắc
cho cả ba (hai người một quỷ), chân tướng luân hồi ngàn năm cuối cùng được hé
lộ như sau:
Đôi chim
uyên ương
Nhiều kiếp rất lâu xa về
trước, có một đôi chim uyên ương xinh đẹp ngụ nơi một cái hồ thanh vắng. Có một
thằng bé hay tới hồ chơi và phát hiện ra đôi chim này, nó thường đem thức ăn
đến cho chúng, trải qua một thời gian dài. Ngày nọ khi tới hồ chơi, thằng bé
bắt gặp con chim trống đứng cô đơn, buồn rầu; chẳng thấy con mái đâu? Thế là nó
tìm khắp nơi và phát hiện trên không trung có một con chim ưng hung ác đang
quắp con chim mái bay xa.
Thằng bé chẳng biết làm
sao, đành mang thức ăn tới an ủi con chim trống. Nhưng chim trống vẫn cúi rũ,
không thèm động đậy. Hôm sau, thằng bé ra thăm chim trống, nó vẫn nhịn đói
không chịu ăn bất cứ thứ gì. Mấy ngày sau, chim trống chết đi. Thằng bé rất
buồn, đành mang chim trống đi chôn, từ đó nó cũng không ra hồ chơi nữa.
Uyên ương
đầu thai
Thời gian qua nhanh, thấm
thoắt đã mấy trăm năm. Đôi chim uyên ương luân hòi vần xoay cuối cùng cũng được
tương ngộ, chúng đồng sinh vào cõi người: Chim trống đầu thai làm nam, chim mái
đầu thai làm nữ và kết thành một đôi phu thê nghĩa tình khắng khít.
Ngày nọ người chồng đi
vắng, cô vợ và bà mẹ chồng phát sinh gây cãi dữ dội tới nỗi cô dâu nhất thời
nghĩ quẩn, treo cổ tự tử. Nàng chết rồi thì đọa ác đạo, phải mang thân quỷ7; nhưng do chẳng buông xả được tình yêu đối với chồng, nên nữ quỷ
này một mực đi tìm lang quân trong ngút ngàn thống khổ…
Qua từng lần, từng lần luân
hồi lục đạo… mãi cho đến mấy trăm năm sau là đời hiện tại đây!
Người chồng của nữ quỷ kiếp
này vẫn sinh làm nam nhân, còn tôi chính là thằng bé thuở xưa từng cho đôi uyên
ương ăn… (kiếp này đã mang thân nữ), do nhân duyên chín muồi, tôi và nam nhân
(là chim trống kiếp xa xưa) kết thành chồng vợ, còn nữ quỷ đang quấy phá kia,
chính là hậu thân của con chim mái. Suốt mấy năm trời cả ba chúng tôi cùng
“quần thảo” nhau giờ mới biết rõ chân tướng liên quan… Té ra đây là một trường
nhân duyên hội hợp tạo thành “bi hài kịch”.
Dưới Phật lực cao thâm vi
diệu không thể nghĩ lường, tôi bị chiết phục và phát sinh niềm tin tuyệt đối,
từ đó chúng tôi tu hành miên mật và hưởng được quả ngọt của công phu. Tổng kết
lại lịch trình tu suốt 7 năm nay, tôi rút ra được mấy điều hay, xin lược ghi để
chia sẻ cùng mọi người:
I. ĂN CHAY ĐƯỢC NHIỀU LỢI ÍCH:
Trường trai được 4 năm, tôi
phát hiện ra ăn chay có mấy điểm tốt:
– Bệnh
nặng dễ chữa: Năm đó
chồng tôi tế bào bạch cầu giảm đến không còn lực miễn dịch, nhờ trường trai
phối hợp với điều trị, vừa tốn tiền ít lại được lành bệnh. Hiện nay bạch cầu đã
phục hồi bình thường, bác sĩ khen: – Quả là kỳ tích!
– Phúc báu tăng thêm: Từ khi tôi ăn chay rồi một bề không công
tác, chỉ nương vào nguồn thu nhập cho thuê phòng mà sống, nhưng lại có tiền dư
để dành, sống nhàn nhã… Bởi người ăn chay ít bị bệnh, mà dẫu có vướng bệnh
chỉ cần uống chút thuốc là lành. Đồ chay lại rất rẻ, hằng ngày hai vợ chồng tôi
ăn không hết mười đồng.
– Tiêu
nghiệp chướng: Người ăn
chay không có kết oán cùng chúng sinh nên tiêu nghiệp nhanh hơn người ăn mặn,
tu hành ít bị chướng ngại.
– Được trẻ hóa: Tôi năm nay 38 tuổi, nhờ ăn chay, mà nhìn trẻ
hơn thực tế mười tuổi (Các nữ sinh ưa trẻ đẹp thì hãy ăn chay nhé).
II. NGHỊCH DUYÊN CŨNG LÀ PHÚC
Hồi đầu, tôi luôn cho rằng
gặp nữ quỷ kia đúng là quá xui xẻo, quá bất hạnh! Vì bị mắc bệnh thì không thể
làm việc kiếm tiền. Nhưng chính nhờ đây mà tôi thấm thìa nỗi khổ “ái biệt ly”
và hiểu rõ lý nhân quả luân hồi. Do nữ quỷ này quấy phá liên tục khiến cuộc
sống chúng tôi cực kỳ thống khổ, ả đã ép ngặt và thúc đầy, khiến hai kẻ vô thần
như chúng tôi phải bước vào con đường học Phật. Còn nữa, nhân vì nữ quỷ hằng
ngày xuất hiện, khiến tôi ngày nào cũng phải niệm Phật ngót mười mấy tiếng đồng
hồ, mỗi ngày ít nhất phải niệm năm vạn hiệu (50 ngàn) trở lên, tôi kiên trì như
thế suốt ba năm. Nhờ vậy mà đại môn của thế giới Cực lạc đã mở rộng trước mắt
tôi (Kết cuộc thế này đúng là quà tặng!)… Dù tôi có dùng lắm ngôn từ cũng không
sao diễn tả hết được… Cho nên, lúc nghịch duyên xuất hiện, cũng là thời cơ tốt
giúp mình tu hành (Giống như người bị cọp dữ rượt đuổi sát mông, đương nhiên
phải chạy bán mạng, lo tu chí chết)…
III. NIỆM PHẬT HAY TUYỆT VỜI
Con đường tu học của tôi
đặc biệt kỳ quái. Do bị nữ quỷ ép ngặt, nên lúc nào tôi cũng phải đề tỉnh tinh
thần để tu hành. Vì muốn mau mau thoát khỏi con quỷ cái này (điều ả đi xa) nên
tôi phải dốc hết toàn lực mà thực hiện.
Thuở mới bắt đầu tu, trước
tiên tôi tụng kinh, niệm chú, buổi khuya tụng chú Lăng Nghiêm, sáng tụng kinh
Di Đà, 9 giờ tụng “kinh Địa Tạng”, chiều tụng “kinh Kim Cang” và ba biến chú
Đại Bi, tối còn tụng một bộ “kinh Địa Tạng” nữa.
Thời gian tụng kinh rất dài
và mệt. Tôi vốn lả kẻ vô thần, do bị quỷ phá mà biến thành tín đồ ngoan đạo
(phải tu rục). Ngày tháng tụng niệm như vậy tôi kiên trì thực hành mới gần một
năm thì vào buổi sáng nọ, tôi tụng kinh vừa đến Hòi hướng thì bị nữ quỷ che
kinh quấy nhiễu khiến tôi rất buồn (pha lẫn tuyệt vọng nữa, vì thấy nữ quỷ
không sợ kinh chú)…
(Thực ra không phải kinh
chú không linh mà do tôi mới hành trì, tâm còn đầy tán loạn tham sân si nên không
thể chiêu hiệu quả tốt ngay tức thời được). Nhưng lúc đó tôi mất niềm tin, lo
tìm phương cách mới.
Vợ chồng tôi bèn tìm thuê
một ngôi nhà nơi hoang sơn (chung quanh có mười mấy ngôi mộ) ở đó suốt sáu
tháng ròng chuyên tu “tĩnh tọa quán tưởng”.
Lần đầu tiên tu quán, chúng
tôi quán “Vô Lượng Thọ Kinh”. Hễ mặt trời mọc thì ngồi quán, khi hoàng hôn
buông thì ngồi tĩnh tọa hai tiếng nhìn trời lặn. Ban ngày rảnh thì niệm
Phật. Quán tưởng được mấy tháng, chẳng thu chút kết quả nào, đã vậy còn tu lạc!
Bởi vì vừa nhắm mắt thì thấy một phiến tối đen, căn bản là do thực hành không
đến. Tệ hơn nữa là tính khí nóng nảy phát sinh càng lúc càng tợn và tôi nhìn
thấy quỷ mỗi lúc càng rõ hơn. Chúng tôi ráng tu chừng nửa năm thì chịu hết nổi,
cuối cùng đành cuốn gói “thu cờ” quay về.
Tụng kinh chú, tĩnh tọa,
quán tưởng… gần hai năm xem ra chẳng ổn, tôi bèn thử thí nghiệm quay sang
chuyên niệm thánh hiệu Phật A Di Đà và bỗng phát hiện ra: Hằng ngày chỉ cần nửa
đêm tôi thức dậy, dốc tâm chí thành niệm Phật, thì nữ quỷ tuyệt đối chẳng dám
đến gần giường, ngược lại còn biến mất tăm không thấy tung tích. Có lúc vào mùa
hạ, khoảng 8 giờ tối tôi đi tản bộ, vừa bước, vừa niệm, rất bình an. Có khi gặp
quỷ, thì cũng thấy chúng lui vào hai bên lề đường, còn quỳ xuống chắp tay vô
cùng cung kính. (Đúng là niệm Phật, thánh hiệu hiện tiền khiến quỷ tôn kính lui
xa). Thực ra cũng nhờ thời gian kiên trì “tu rị tu rục” ban đầu làm nền tảng,
đã tập cho tâm trí chúng tôi quen dần với Phật pháp, dễ nhiếp niệm an tĩnh hơn.
Tháng 3 năm 2010, tôi gặp
vả nghe pháp sư Tịnh Không giảng “Tư tưởng Tịnh độ của Đại sư Thiện Đạo” càng
hiểu rõ thánh hiệu vi diệu, mới biết phương pháp tu tập trước đây của mình
không có kết quả là do không phù hợp.
Bởi chúng tôi căn cơ tệ
lậu, tập khí xấu còn nhiều. Nhờ tin sâu vào nguyện lực Phật A Di Đà từ bi
nhiếp thọ, thầm nghĩ “nếu mình ra công niệm chuyên nhất chắc chắn sẽ vãng sinh
Cực Lạc”, do quá khổ, mới khát khao mong được giải thoát ngay trong đời này, vì
vậy mà dũng mãnh tu, chí thiết niệm Phật, nhất tâm nương vào sự che chở của
Ngài. Nhờ vậy mà chúng tôi dốc lòng niệm danh Phật trong mọi thời khắc: Đi,
đứng, ngồi, nằm… bất kể thời gian bao lâu, cứ niệm chuyên nhất không rời, ráng
tạo nghiệp chánh định.
Thông qua thời gian dài
hành trì niệm Phật, chuyển biến lớn đà hiển hiện (thấy rõ nhất là nơi chồng
tôi). Anh do trường kỳ sống cùng quỷ nên thần trí mê mờ, mặt bị ám đen. Từ lúc
anh biết nhiếp tâm tu, kiên trì niệm Phật chuyên nhất rồi, thì đêm ngủ bắt đầu
an lành, trạng huống thân thể cũng bắt đầu hồi phục bình thường, mặt hết xám
đen mà trở nên sáng rỡ.
Ngày xưa lúc mới tu, hễ anh
vừa niệm Phật là sinh buồn ngủ, nhưng hiện nay có thể cả ngày tinh tấn niệm
Phật, mặc dù nữ quỷ không hề muốn buông tha cho anh được vãng sinh Cực Lạc,
nhưng ả cũng không còn có thể đến gần quấy nhiễu, chẳng tài nào làm chướng ngại
việc niệm Phật của anh được nữa. Ả cũng hết tìm tôi quấy rầy và tôi phát hiện
những vướng mắc, luyến ái trong lòng mình cũng phai nhạt đi, tự nguyện buông
hết mọi ưu tư chấp trước, xin phó thác tất cả cho Phật xếp đặt an bài, nhờ vậy
mà tâm an, tôi trở nên hạnh phúc!
Khi mới đến với Phật giáo,
tôi từ tâm thái tạp hạnh, tạp tu mà tiến dần đến niệm Phật chuyên nhất,
tạo nghiệp chánh định. Nhờ hiểu rõ và tin sâu rằng: Nếu dốc tâm chuyên niệm ắt
được vãng sinh, do vậy mà tôi kiên định an tâm nơi câu niệm Phật, sau đó còn
tích cực giới thiệu mọi người pháp môn này.
Cũng nhờ niệm Phật chuyên
nhất mà tôi được Phật lực gia trì khiến tâm tư mở sáng, hiểu rõ nhân quả ba đời
của ngàn năm, nhớ được tiền kiếp cả ba đứa, tôi cũng từng được thấy thánh dung
Phật A Di Đà và chiêm ngưỡng thánh cảnh Tây phương, Tất cả đều nhờ uy đức của
câu Phật hiệu ban tặng cho.
Xin chia sẻ mọi người câu
chuyện của tôi. Mong quý vị xem xong đều được lợi ích.
Thừa Ngọc
– 11/4/2011
LND: Có lẽ do quá xúc động nên người viết cử
nhắc tới lặp lui, kể thuật lộn xộn… tồi đã ráng sắp xếp đề dịch cho có thứ tự
dễ hiểu. Nếu còn chỗ nào khó tiếp thu, mong độc giả lượng thứ, vì khả năng của
tôi có hạn. Chỉ mong người xem thu được lợi ích, thì đó là phần thưởng lớn cho
dịch giả.
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét