Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2019

GIẾT CÁO BỊ BÁO ỨNG


GIẾT CÁO BỊ BÁO ỨNG

Chuyện này do bà tôi kể lại, được sự đồng ý của bà, tôi xin viết ra chia sẻ cùng quý độc già. Các vị nhất định phải “Dứt tuyệt không làm ác, chuyên làm các điều lành”. Nhân vật kể trong truyện đều có thật, đều do bà tôi chứng kiến. Sau đây là nguyên văn lời kể của bà tôi:
“Năm 1951 Bắc Kinh mới giải phóng, lúc đó tôi khoảng 5-6 tuổi, cùng phụ thân cư ngụ ngoài Vĩnh Định Môn. Vĩnh Định Môn lúc đó còn là một vùng hoang vu hẻo lánh. Đối diện nhà chúng tôi là gia đỉnh họ Tất, họ gồm có hai vợ chồng và các con cháu cùng ở chung.
Lúc đó phía sau nhà họ có nhiều cây táo, tôi thường cùng các bạn nhỏ đến đó chơi đùa và hái táo ăn.
Một hôm nghe ông Tất khoe: sau nhà ông có hồ ly xuất hiện, ông nhất quyết làm bẫy bắt hồ ly.
Chưa đầy mấy ngày, tôi nghe nói lão Tất đã tóm được con hồ ly. Hơn nữa còn lột sống da của nó làm khăn choàng cổ.
Mấy ngày sau tôi tới nhà lão Tất chơi, vừa bước vào sân thì gặp ngay bà cô họ Biên, là hàng xóm của lão Tất.
Bà nói:
– Ông Tất bị bệnh nằm mẹp, không đi được nữa rồi!
Tôi liền chạy thẳng vào trong, lúc này con trai và cháu trai ông đang đứng bên cạnh giường chăm sóc.
Thật lạ, lão Tất bình thường là một người vạm vỡ, cao hơn một mét bảy, nhưng bây giờ nhìn ông nằm thu lu trên giường, co rút lại chỉ còn khoảng bảy, tám chục cm thôi, hơn nữa toàn thân ông run lập cập, mặt cũng biến dạng, mồm gắng sức lắp bắp nhưng không nói được gì. Nghe người nhà ông kể:
– Hồi hôm ông còn gào thét, tru lên rất thảm thiết…
Mấy đứa nhỏ chúng tôi nghe vậy sợ quá, xúm nhau co giò chạy.
Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy lão Tất, vì mấy ngày sau thì ông qua đời. Nghe nói lúc tắt hơi người ông khô kiệt, tay chân giống như hồ ly, mặt cũng giống hồ ly.
Gia đình không liệm ông trong quan tài, chĩ bỏ vào cái hộp gỗ. Nghe bà láng giềng họ Biên kể:
– Tối đó Ông chết rồi, có rất nhiều hồ ly tụ lại nơi sân nhà ông, vừa kêu vừa nhảy”…
Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi:
– Bà có nhớ lầm mà kể thiếu chính xác không vậy?
Bà đáp:
– Hoàn toàn không! Việc xảy ra khủng khiếp này luôn ám ảnh, in sâu vào trí não bà. Cả đời bà không sao quên được cảnh tượng ông Tất bệnh nằm trên giường!
Bà tôi lại kể tiếp câu chuyện sau đây:

NÀNG DÂU BẤT HẠNH

Năm 1965 tôi 18 tuổi, tham gia Đoản Thanh niên, đến trú đóng ở khu vực Hoàng Dương Mông Cổ. Trong thôn làng, gần đội chúng tôi, có gia đình họ Phạm. Họ Phạm có một trưởng nam và một gái út. Phạm công tử lấy vợ người Thiểm Tây, (cô nảy tên gì tôi cũng không nhớ rõ) vốn mò côi cha mẹ, trước đây ở với vợ chồng người anh, tính tình hiền, rất đảm đang ngay thẳng.
Vợ chồng Phạm lang tình cảm rất khắng khít. Nhưng do kết hôn lâu rồi mà không có con, nên nàng dâu bị cô em chồng (chưa xuất giá) hợp cùng bà mẹ chồng cư xử rất tệ, họ hay chỉ mèo mắng chó; nói bóng nói gió, buông lời cay độc mỉa mai, ngụ ý: “Nhà mình vô phước rước nhầm cái thứ không biết đẻ!”.
Họ thường ngược đãi hành hạ nàng dâu, cho ăn toàn đồ thừa. Tết đến cũng không cho may y phục mới, nhưng cô dâu này hiền lành nạnh Đoan – biên dịch chất phác, chưa từng cãi lại, cô nhẫn chịu rất giỏi mọi hành hạ cay độc.
Mấy năm sau, cô em chồng sắp xuất giá, bà mẹ chồng cay nghiệt bảo nàng dâu:
– Mày là cái thứ xui xẻo! cấm không được tham dự hôn lễ con gái tao!
Bà chì chiết lăng nhục mãi… khiến nàng dâu rất buồn tủi, cuối cùng hết chịu nổi, nàng phẫn uất uống thuốc độc tự vẫn, rồi từ trong phòng mình bò ra ngoài, đến trước cửa phòng mẹ chồng thì tắt hơi.
Mẹ chồng nàng thấy vậy sợ quá, vội đi tìm một bà phù thủy, nhờ trấn ếm giùm. Mụ đồng nói nàng dâu này là hạng tiều nhân, nhập liệm xong thì phải dùng đinh sắt to, dài, đóng vào tay chân nàng ta và lấy đá nhét vào miệng, đè lên ngực… để trấn yểm, khiến nàng vĩnh viễn không thể ngóc dậy quay về… nếu không, toàn gia sẽ bị quấy rối!
Bà mẹ chồng liền đi đặt thợ rèn làm nhiều đinh sắt thật to, dài… rồi cho đóng vào thi thể nàng dâu, sau đó lấy đá nhét vào miệng và đè lên ngực nàng, rồi đem thây vùi xuống đất.
Khi vợ chồng anh nàng tới thăm, tra hỏi vì sao em gái mình chết? Nhà họ Phạm giải thích vòng vo, không ngớt miệt thị nàng dâu là hạng gái hư hèn… vợ chồng anh nàng do học ít, cũng không hiểu biết chi nhiều nên đành cam chịu. Nhà họ Phạm bồi thường cho họ chút tiền rồi đuổi về.

Tục ngữ nói “Lộ kiến bất bình đại gia đạp”, (giữa đường gặp chuyện bất bình người chung quanh cùng hợp sức ra tay)…
Người lân cận chung quanh sau khi biết chuyện, liền tỉm tới Phạm gia, đề nghị: nhất định phải cho người chết một đáp án ổn thỏa, không thể để nàng ra đi bất minh, oan khuất như thế!
Phạm gia túng lý, đành phải để láng giềng đem chòng người chết tới bệnh viện lớn khám. Kết quả: Anh chồng này bị chứng không có tinh trùng, do vậy mà không thể có con. Xem như nàng dâu bị mắng oan, chết thảm, hoàn toàn không rõ cớ sự này.
Mấy ngày sau, bà gia và bố chồng đột nhiên đồng bị bán thân bất toại, ông liệt bên tả, bà liệt bên hữu. Còn lão thợ rèn kia đêm nào cũng không ngủ được, lão than với mọi người:
– Tối nào cũng có một nữ nhân xõa tóc đứng nơi nhà tôi, khua đập chén bát um sùm!…
Lão biết là do mình ngu si góp phần làm việc thất đức (đáng xấu hổ với lương tâm), bèn lui về quê ở Hồ Nam.
Không bao lâu thì nghe tin lão lên núi đốn cây, bị té chết.
Cô em chồng tên Kim, trước đây thân thể cường tráng, ăn rất khỏe, một hôm đột nhiên bỏ ăn uống, đi bác sĩ khám thì mới hay mình bị ung bướu thời kỳ cuối, mấy ngày sau thì lăn ra chết.
Cô con gái chết rồi, hai ông bà gia bán thân bất toại sau đó nhân một chuyến về quê thăm ba mẹ, giữa đường họ bị xe tông chết.
Người chồng của nàng dâu bất hạnh, sau khi hiểu rõ mọi ngọn nguồn tạo thành bi kịch hôm nay, anh hối hận vì minh không đi kiểm tra sớm… thế là anh ra trước mộ vợ, khóc lóc, nói lời xin lỗi… cho đào thây nàng lên gỡ hết đinh và đá ra, thay y phục mới cho nàng.
Sau này nhà họ Phạm chỉ còn duy nhất một mình anh.
Phần bà phù thủy thế nào thì tôi không rõ, do nhà láng giềng này ở gần đoàn, nên tôi chỉ biết bấy nhiêu. Nhưng chắc chắn bà phù thủy sẽ nhận lãnh quả báo mà bà đáng phải nhận.

GIẾT CÁO BỊ BÁO ỨNG Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét