ÔNG
HÀNG XÓM HUNG DỮ
Đây là
chuyện tôi nghe bà nội kể (người trong cuộc hiện vẫn còn Sống, hơn nữa
đang cư ngụ tại cố hương Nam Đầu, ở cách vách nhà tôi). Nội dung câu chicyện là
thế này:
Ông hàng xóm kế nhà tôi có
ba anh em, thảy đều tàn tật: Một người điếc, một người câm, một người què. Thân
phụ của họ hồi xưa cũng là láng giềng bà nội tôi. Nghe nói tính ông nóng nảy ác
độc, ưa hành hạ ngược đãi loài vật. Do ông sinh ba trai đều bị tàn tật cả, nên
rất phẫn nộ bất bình, oán trời trách đất.
Vì quá thắc mắc, nên một
ngày nọ, ông đi hỏi thần để tra cho rõ nguồn cơn. Cuối cùng được đáp án thế
này:
“Nguyên nhân là hồi xưa lúc
chưa kết hôn, nhà ông có nuôi một con heo nái đang mang thai, nó xổng chuồng
chạy đi. vốn tính hung bạo, sẵn trên tay đang cầm con dao phảng cỏ, ông liền
vung lên bổ vào con heo nái, con heo kêu thất thanh thảm thiết, ngã lăn ra giãy
đành đạch, phun máu mạng vong, ổ heo con trong bụng cũng tuôn máu đầm đìa và
chết luôn. Xem như một đao của ông kết liễu tới mấy mạng. Do ông đã gieo gốc
họa bắt nguồn từ đó, vì vậy mà ngày nay sinh liên tiếp ba trai đều tàn tật”…
Đứa con bị điếc của ông
(hiện giờ cũng là láng giềng ở quê tôi) sau này cũng sinh ra ba trai, thì đã có
hai người bị lãng tai, nghễnh ngãng: chỉ còn duy nhất một người là bình
thường, riêng ông này biết ăn chay trường và rất siêng năng bái Phật.
Nghe nói phần hai anh em
lãng tai kia, con cái họ sau này cũng bị ngũ quan khiếm khuyết, tay chân tàn
tật.
Qua câu chuyện này, có thể
thấy quả báo sát sinh rất đáng sợ. Theo lời bà nội tôi, câu chuyện nhân quả này
là ngàn thật muôn thật.
Tạp Chí
Thánh Đức số 44-15/1/1983
Tăng Chánh Huệ
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét