KINH
NGHIỆM CẦU CON
Mồng 1 tháng 10 năm 2006,
sư phụ Diệu Chân đi Dương Châu mở thiền thất, ngang qua chỗ tôi ngài đã ghé vào
ban pháp nhũ và giảng nhiều điều hay về việc tu học Phật cho các cư sĩ đến bái
kiến. Sau đó trước Phật đường ngài tha thiết nhắc nhở tôi:
– Cư sĩ học Phật đã chục
năm rồi, còn phát tâm đi khắp nơi bố thí, nhưng về kinh văn chú ngữ lại không
chịu tụng đọc cho làu thông! Hành thiện là điều quý khó làm, nhưng việc xem
kinh tạng để thâm nhập, giúp tăng trưởng trí tuệ, phá vô minh… rất cần thiết và
quan trọng hơn nhiều!
Nghe sư phụ dạy, tôi cảm
thấy hổ thẹn, thầm nghĩ sau này nhất định phải nỗ lực tinh tấn tu hành. Cuộc
sống gia đình tôi rất hạnh phúc, con gái tôi đã mười mấy tuổi, thông minh lanh
lợi, nhưng tôi vẫn khao khát muốn sinh thêm một bé trai nữa, thầm muốn cho nó
được tiếp thọ Phật pháp ngay từ thai giáo, rồi cả đời vâng hành theo lời dạy
của Phật, chân chính tiếp nối huệ mệnh Ngài. Mộng ước này luôn cháy bỏng trong
tôi, nhưng hiện giờ con gái tôi đã 12 tuổi, suốt thời gian dài trôi qua mà
tôi vẫn chưa hoài thai, nên lòng rất tiếc nuối.
Sau khi học Phật, tôi tinh
tấn hành pháp, tụng kinh… thì kỳ tích xuất hiện. Ngày nọ tôi đi chợ, vừa thấy
quả táo tươi ngon thì cứ đứng bất động, ngây người nhìn… trong lòng bỗng dấy
lên cảm giác thèm ăn cực kỳ, giống như mấy bà bầu thèm ăn vậy. Sau đó tôi tới
bệnh viện chẩn khám, quả đúng là có thai!
Tin vui này khiến hai vợ
chồng tôi mừng rỡ, hạnh phúc vô cùng.
Thế nhưng sau cơn phấn
chấn, tôi lại nghĩ: “Chồng tôi năm nay gần 50 rồi, tôi cũng sắp 40, lỡ như đứa
bé sinh ra không phải là trai thì làm sao đây?” Động não một hồi, tôi sực tỉnh,
nghĩ thầm: “Mình đã là người học Phật thì tuyệt đối không nên phá thai, vì phá
thai cũng là sát sinh, quả báo sẽ khổ vô cùng!”… Sau đó được sư phụ Diệu Chân
khai thị, tôi và chồng quyết định giữ đứa bé lại.
Thời kỳ đầu mang thai, thân
thể tôi rất không thoải mái, luôn thèm ngủ, người mỏi mệt, bải hoải, khó chịu.
Nghe các bạn đạo nói trong thời kỳ hoài thai nếu tụng “Kinh Địa Tạng” và “Kinh
Phổ Môn” sẽ rất có lợi cho bé. Thế là tôi quyết định vì con, thử tụng “Kinh Địa
Tạng”…
Ôi! Quả là kỳ tích, hằng
ngày tôi tụng một bộ, không còn triệu chứng muốn nôn ói nữa, tâm cũng chẳng còn
phiền não loạn động, trong lúc tụng kinh tôi chí thành chăm chú, tụng khoảng
gần hai tiếng thì xong một bộ.
Mỗi khi gặp ngày lễ (đản
sinh hay vía chư Phật, Bồ tát), thì tôi cùng các bạn đạo đi phóng sinh. Tôi còn
đến “Thông Giáo Tự” mời thỉnh mấy mươi vị tu sĩ và chúng cư sĩ, cùng tổ chức
tụng một tuần “Kinh Địa Tạng” và ba ngày “Kinh Phổ Môn” để hồi hướng công đức
cho thai nhỉ.
Tôi hy vọng đứa bé (khó
khăn lắm tôi mới mang thai được) này sẽ có phúc huệ thâm sâu, trở thành trụ cột
mai sau cho đất nước. Mang thai khoảng sáu tháng, tôi hữu duyên được gặp cư sĩ
Quả Khanh tại Bắc Kinh – là tác giả cuốn “Báo ứng hiện đời” – nghe ông khẳng
định đứa bé tôi đang mang trong bụng là nữ, tôi thất vọng và buồn rười rượi.
Bởi vì trước đó có vị thầy
Đông y cũng chần đoán hài nhi trong bụng tôi là nữ, ngay cả đám bạn giàu kinh
nghiệm sinh dưỡng cũng đều nói bào thai trong bụng tôi là gái! Nhưng tôi đã có
một gái rồi, bây giờ rất mong mình sẽ sinh trai, nhưng vì sao lại không thể như
nguyện chứ?
Tôi lo lắng hỏi cư sĩ Quả
Khanh:
– Thế… tôi phải làm sao
đây?
Ông đáp:
– Mặc dù các vị tin Phật,
biết bố thí, phóng sinh, in kinh sách thiện… tạo công đức rất lớn, nhưng do chồng
bà vẫn chưa bỏ mặn ăn chay, mà bà giữ giới cũng không thanh tịnh! Nếu như bà
thực lòng muốn sinh nam, thì hai vợ chồng hãy phát nguyện trước Phật: “Kể từ
nay trở đi thệ từ bỏ hẳn tất cả thức mặn và ăn chay trường, nguyện nghiêm trì
ngũ giới, cầu Phật ban cho một bé trai có thể hoằng pháp lợi sinh trong
tương lai”… Hằng ngày còn phải tụng một bộ “Kinh Địa Tạng”, niệm Bồ tát
Quan Thế Âm vạn lần, làm được như vậy thì thai nữ sẽ chuyển thành nam!
Tôi cuống quýt hỏi lại cho
chắc:
– Thưa ông, còn một tháng
nữa là sinh rồi, nếu tôi làm thế… quả thực là có hi vọng chăng?
Quả Khanh đáp:
– Phật thuyết: “Tất cả duy
tâm tạo”, trong kinh Phật giảng toàn là lời chân thật không hư dối, nếu bà
không tin, thì xem như tôi không có nói gì!
Ông thấy tôi tín tâm chưa
đủ, bèn kể cho tôi nghe:
– Ở Hà Nam
có một bà mang thai, siêu âm ba lần đều thấy là nữ, còn bảy ngày nữa thì sinh,
nhờ hai vợ chồng đồng phát nguyện: “Nếu như sinh trai, họ thệ từ bỏ tất cả đồ
mặn, bước vào con đường học Phật!… Kết quả, được Phật lực gia trì, sau một tuần
thì họ sinh trai.
Câu chuyện này khiến tôi
tăng thêm lòng tin. Tối đó tôi ở trước Phật phát nguyện: “Chỉ cần con sinh được
bé trai khỏe mạnh thông minh, từ nay về sau con nguyện nghiêm trì ngũ giới, ăn
chay trường, học Phật niệm Phật và xin bỏ ra mười vạn (tương đương 16.000 USD),
để in kinh làm Phật sự, hơn nữa sau này hễ có khả năng thì con nguyện rộng làm
việc phúc thiện, hoằng pháp lợi sinh…
Thai nhi mỗi ngày một lớn,
nhưng tôi vẫn kiên trì tụng kinh, ăn chay phóng sinh, mỗi ngày tự mình lái xe
đi khắp nơi, thân không chút khó chịu. Hôm đầu nhập viện tôi còn tự lái xe đi
phóng sinh. Dù kỳ sinh theo dự tính đã đến, nhưng tôi chẳng có dấu hiệu
sắp sinh, thế là tôi tự lái xe đến bệnh viện kiềm tra trước khi sinh.
13 năm trước lúc sinh
trưởng nữ tôi đã bị băng huyết, bây giờ lớn tuổi mới sinh lần thứ hai nên thực
sự lòng có lo âu…
Khi kiểm tra bác sĩ nói:
– Nước ối ít, sợ thai nhi
bị nguy hiểm, phải nhập viện ngay.
Nằm viện rồi, suốt ba ngày,
hôm nào bác sĩ cũng tiêm thuốc thúc sinh cho tôi, nhưng chẳng tháy có hiện
tượng gì là sắp sinh, tôi đi siêu âm kiểm tra tiếp, thì thấy nước ối đã có
nhiều hơn trước, đến ngày thứ tư bác sĩ không tiêm thuốc thúc sinh nữa, ông để
tôi nghỉ một ngày. Qua ngày thứ năm tôi từ bệnh viện đi bộ đến ngôi chùa gần đó
lễ Phật (mỗi một điện, mỗi vị Phật, mỗi Bồ tát tôi đều khấu đầu ba lần. Từ đầu
đến cuối ước chừng khoảng mấy mươi lạy. Rồi tôi quay về bệnh viện, không cảm
thấy có chút mệt mỏi, bất an chi. Sang ngày thứ sáu tôi bắt đầu thấy hơi đau
bụng, nhưng vẫn kiên trì tụng “Kinh Địa Tạng”, vừa tụng xong một bộ, thì nước
ối vỡ ra, bụng đau kịch liệt, tôi vẫn kiên trì niệm Phật.
Vào phòng sinh khoảng 15
phút, bác sĩ nói đã thấy đầu đứa bé, tôi vẫn tiếp tục niệm Phật và sinh ra một
bé trai bụ bẫm dễ dàng.
Người bé nhìn thấy đầu tiên
là ba nó, cả nhà hết sức vui, riêng tôi thì mừng hết biết.
Bạn bè nghe tin tôi sinh
trai, xúm nhau mang quà tới chúc mừng và biếu đủ thứ: Nào là giò heo, cá chép,
chim, gà… đợi bạn về rồi tôi đưa mấy con vật còn sống cho người nhà đem phóng
sinh hết.
Tôi cho con bú, nhưng sữa
quá ít. Người nhà ai cũng nói tại tôi không ăn thịt, không ăn canh giò heo nên
mới không có sữa nhiều.
Vì quá lo cho con trai, tôi
không còn kiên tri giữ giới nữa, cứ nghĩ rằng: “Thôi thì mình ăn tam tịnh nhục
chắc sẽ không sao”.
Tôi ngả mặn rồi thì quả
nhiên có nhiều sữa, nhưng con tôi vừa bú chút ít thì không chịu bú tiếp nữa,
lại còn phát bệnh. Bác sĩ nói nó bị chứng tăng hồng cầu, nếu như không thuyên
giảm thì phải chuyền lên “Bệnh Viện Bắc Kinh” chữa trị.
Nhưng bệnh thằng bé càng
lúc càng tăng, sữa tôi có nhiều nhưng nó không chịu bú, tôi đành phải mớm thứ
khác cho bé và nghĩ thầm: “Vì sao lúc bé mới sinh ra, sữa tôi tuy ít nhưng nó
vẫn bú chùn chụt? Bây giờ sữa có nhiều nhưng duyên cớ nào nó lại khăng khăng
không chịu bú? Tôi động não tìm hiểu nguyên nhân… “Liệu có phải là tại tôi ăn
canh giò heo chăng? Rõ ràng là tôi đã phát nguyện, hứa ăn chay, cầu Phật Bồ tát
ban cho mình một bé trai thông minh, trí huệ… nhưng tôi đã phản nguyện, ăn mặn
trở lại. Tôi đã dùng canh giò heo để thúc sữa, do vậy sữa tôi cũng bị nhiễm
thức mặn hôi tanh, bé bú vào không hợp nên mới phát bệnh… Chính vì vậy mà bé
nhất định không chịu bú sữa?”…
Nghĩ đến đây, tôi đang nằm
trên giường, bỗng sợ đến phát run, lòng đầy ăn năn hối hận, lệ tuôn ràn rụa…
tôi ngòi dậy mặc áo tràng, bước xuống giường, quỳ trước Phật sám hối và
phát nguyện lại, cương quyết kể từ giờ: “thề từ bỏ đồ mặn triệt đề, cầu
cho bé sớm qua cơn nguy hiểm“…
Sau khi sám hối và phát thệ
xong, tôi thử cho con bú…
Ôi chao, thật mừng là bé đã
chịu bú, khi bác sĩ trích máu kiểm tra, thấy chứng tăng hồng cầu đã ngưng, quả
là kỳ diệu không thể nghĩ lường!
Sau đó tôi, bỏ ra ba mươi
vạn bố thí, cúng dường, làm việc thiện hồi hướng phúc cho bé.
Hiện giờ bé đã một tuổi
rưỡi, hằng ngày đều tự động tới quỳ trước Phật khấu đầu lễ bái. Bé đặc biệt
thông minh cực kỳ, mặt mày sáng rỡ, xinh như châu ngọc, ai nhìn cũng yêu.
Từ đấy trở về sau, tôi càng
tin: “Phật pháp là pháp bảo cho đời lẫn đạo” chỉ cần chúng ta chịu y pháp hành
trì, nhất định sẽ thu được lợi ích khôn cùng.
Ngay đây tôi cũng xin cảm
tạ đại ân đức của chư sư và chư vị cư sĩ đã hết lòng trợ giúp cho chúng tôi…
Quả Anh
Quả Khanh
Giải thích thêm: Đây tà câu chuyện có thực, chứng minh trí tuệ tuyệt vời của
Phật, càng chứng minh “Kinh Địa Tạng” là một bộ kinh chuyển đổi mệnh vận,
nghiệp quả rất kỳ diệu. Điều này là chân thật không dối. Hy vọng độc giả có thể
phát nguyện tụng “Kinh Địa Tạng” mỗi ngày một bộ hoặc mỗi tuần một bộ, ắt sẽ
đem lại cho quý vị và người nhà những điều hay bắt khả tư nghị, cần lưu ý
là, người tụng phải nghiêm trì giới luật, dứt tuyệt đồ mặn ăn chay
trường thì mới có công đức vô lượng và có hy vọng xuất tam giới.
Ngoài ra,
câu chuyện này cũng cảnh tỉnh chúng ta: đừng bao giờ phản bội, làm trái lời
nguyện!
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét