THÁNG
SÁU TUYẾT RƠI
Trước đây
tôi luôn cho rằng câu chuyện này là kịch bản hư cấu nổi tiếng do Quan Hán Khanh
sáng tác, nào ngờ lại là chuyện thật.
Bảy, tám năm trước thông
qua một tu sĩ trong “Vạn Phật Thành”, tôi được đến Đài Loan nghe Trương giáo sư
thuật lại tỉ mỉ các việc lạ lùng bà đã trải qua.
Ba mươi năm trước bà làm
công tác từ thiện tại Đài Loan, chuyên tư vấn tâm lý, là người tiên phong vực
dậy trào lưu tốt cho xã hội, vì vậy mà các ủy viên công tác từ thiện ở Đài Loan
đều gọi bà là “Trương giáo sư”. Tôi biết tên thật của bà, nhưng ở đây chúng ta
cứ gọi bà là Trương giáo sư.
Hiện nay Trương giáo sư
đang ở Mỹ, tôi có
điện thoại trò chuyện cùng bà, bà là cư sĩ tu tại gia, ăn chay trường, nói năng
cẩn trọng, chuyên trì “chú Đại Bi” và niệm Phật, thường đi khắp nơi truyền bá
Phật pháp. Hiện nay bà hơn 70 tuổi.
Trước khi kể chuyện mình,
Trương giáo sư đã mở đầu như sau:
“Những
việc xảy ra cho tôi có nhiều linh dị, tôi nghĩ không phải ai cũng gặp chuyện
giống như mình. Nhưng chẳng thể vì các vị không gặp những chuyện này mà vội kết
luận rằng đây là hoang đường không có thực!
Khi nghe
xong câu chuyện của tôi, các vị muốn phê phán sao thì tùy, tôi không dám có ý
kiến. Nhưng tôi kể hoàn toàn trung thực, quyết không hề vọng ngữ, về điểm này
xin hãy tin tôi”.
Đây là câu chuyện nhân quả
báo ứng tuyệt hay mà bút giả may mắn được nghe chính miệng Trương giáo sư kể
ra, thiết nghĩ những người giữ chức vụ cao, nắm quyền sinh sát trong tay cũng
nên xem, sẽ rất có ích. Giờ xin ghi lại chia sẻ cùng quí vị:
“Trương giáo sư vào đại học
muộn (do sinh con rồi mới thi), tốt nghiệp lúc 33 tuổi (lúc này bà đã có ba con
trai).
Năm 33 tuổi, vào tháng 5 bà
phát hiện mình mang thai, dự tính sẽ lâm bồn đúng vào ngày sinh nhật 34 của
mình. Khi mẫu thân bà hay tin này thì kiên quyết yêu cầu bà phá thai. Thấy mẹ
mình xưa nay tin thờ Phật, lại ăn chay nhiều năm, luôn giữ giới bất sát nghiêm
nhặt. Nhưng vì sao bây giờ lại yêu cầu mình phá thai? Bà Trương cảm thấy rất kỳ
quái, dù có gặng hỏi đến mấy, mẫu thân vẫn không chịu giải thích nguyên nhân.
Khi Trương giáo sư mang
thai, xảy ra hiện tượng rất lạ. Thứ nhất: trong người bà khó chịu khiến phải
thường xuyên đập đầu vào tường. Thứ hai: Khi nôn ọe thì cứ đòi chồng và ba con
trai phải đánh mình, còn buộc họ phải dốc hết sức mà đánh (có vậy bà mới thấy
dễ chịu). Nếu chồng và con không chấp nhận, thì bà liền trở mặt với họ. Đây là
hiện tượng kỳ quái mà những lần mang thai trước bà chưa hề bị qua.
Khi bà Trương mang thai đến
tháng thứ tư, thì bạn của thân mẫu bà là một tu sĩ ở Đài Trung có việc đến Đài
Bắc nên tiện đường ghé thăm nhà họ. Mỗi lần gặp vị tu sĩ này Trương giáo
sư đều đảnh lễ. Lần này bà Trương lễ rồi, lại xin lễ thêm một lần nữa.
Sư hỏi:
– Vì sao lại muốn đảnh lễ
ta thêm nữa?
– Dạ, đó là con lễ thay cho
hài nhi trong bụng.
Vị Sư hoan hỉ nói:
– Được rồi, ta thu nhận bé.
Nếu đã muốn cho cháu làm đồ đệ ta thì sau này có xảy ra chuyện gì, nhớ cho ta
hay.
Khi thai nhi được sáu
tháng, ngày nọ mẹ của Trương giáo sư muốn ăn một món chay ngon mà tiệm ăn lớn ở
Đài Bắc mới có bán. Trương giáo sư là người con chí hiếu, luôn muốn làm mẹ vui
lòng nên ráng sức đi mua. Khi bà ra khỏi nhà, bước lên xe buýt rồi, lạ một điều
là người trên xe đều thấy bà mang cái bụng to thù lù, nhưng chẳng ai muốn
nhường chỗ ngồi cho, thậm chí có kẻ còn vờ nhắm mắt lại để khỏi phải thấy và
không ai thèm lý tới bà.
Vì vậy Trương giáo sư phải
đứng suốt. Bỗng nhiên xe tông phải vật nặng, thắng gấp, khiến bà té nhào, dẫn
tới động thai; phải chở đi cấp cứu.
Tối đó bà đau bụng dữ dội,
lúc này thai nhi chỉ mới hơn sáu tháng, nhưng bà đã sinh non. Bé tuy hình dáng
còn rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra đây là một bé trai vô cùng xinh đẹp, tuấn tú.
Bác sĩ bảo do hài nhi sinh
quá sớm, họ đã làm hết sức mình, nhưng có cứu sống được bé chăng thì không dám
bảo đảm, vì vậy Trương giáo sư đừng quá kỳ vọng…
Trương giáo sư hết sức tự trách,
giận mình không chịu an phận ở nhà để con trẻ được bình an sinh ra. Hiện
tại bé chỉ có thể nằm trong lồng kính, bà rất mong Phật Bồ tát sẽ gia trì cứu
bé. Bỗng bà sực nhớ đến vị sư cách đây không lâu đã ghé qua nhà bà, nên gọi
điện báo cáo:
– Thưa sư, con đã sinh rồi,
em bé còn quá nhỏ. Nhưng con hy vọng có thể cứu được nó.
Sư hỏi:
– Con muốn cứu nó ư? Tốt!
Vậy hãy làm theo yêu cầu của ta. Từ hôm nay hãy bắt đầu ăn chay trăm ngày, con
thường tụng kinh gì?
– Dạ con chuyên tụng “Bạch
y thần chú” ạ.
– Được rồi, thế thì con cứ
tụng chú này, nhưng phải tụng một vạn (10.000) biến nhé, nếu muốn cứu cháu thì
buông điện thoại xuống là tụng ngay đi!
Lúc này Trương giáo sư đang
ở bệnh viện, nghe sư phụ dạy như vậy thì vội tụng Bạch y thần chú không ngừng.
Ngoại trừ lúc ngủ nghỉ ra, thời gian còn lại đều tụng suốt.
Không bao lâu bệnh viện bảo
Trương giáo sư có thể về nhà. Về nhà rồi hằng ngày bà ở trước Phật tụng chú.
Ngày ngày đều như thế.
Khi bé được một tháng, tối
đó bà bỗng thấy ác mộng: Trong mơ đứa bé cứ kéo lôi bà, bà cũng giằng lại. Bỗng
bà buông tay ra, mặt đứa bé đen thui. Bà giật mình tỉnh giấc, nghĩ điềm mộng
này ắt chẳng lành, bèn bảo chồng gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm xem con thế
nào rồi? Lúc này đã 3 giờ sáng. Chồng bà ngại nên chưa gọi điện, trong lúc ông
do dự thì bệnh viện đã gọi tới báo tin đứa bé vừa qua đời lúc ba giờ khuya.
Trương giáo sư nghe vậy thì
bật khóc.
Sáng ra, khoảng hơn 6 giờ,
vị sư ở Đài Trung đã bao xe đến nhà họ. Vừa vào cửa, sư liền bảo:
– Chúc mừng bà!
Trương giáo sư ngơ ngác,
thầm nghĩ: “Thằng bé con mình vừa mất, sao sư lại chúc mừng?”…
Nhưng sư đã lên tiếng hỏi:
– Phải chăng hài nhi ra đi
lúc ba giờ sáng?
Trương giáo sư rất kinh
ngạc, nói:
– Sao ngài biết được?
Sư kể rõ nguồn cơn:
– Hồi hôm này (khoảng 12
giờ khuya), đứa bé đến từ biệt sư. Nó nói: Con vốn muốn đem bà ấy đi, nhưng
hiện tại vô phương đoạt mạng bà. Bởi vì bà đối với mẫu thân một bề hiếu thuận,
mẹ bà muốn ăn chi, bà dù mang thai cái bụng to thè lè cũng ráng đi mua đồ cho
mẹ và do bị gặp tai nạn xe như thế, khiến con không đủ khí lực để sống trong
bụng bà. Con vốn định vào đúng ngày sinh nhật (34 tuổi của bà) sẽ bắt bà đi.
Sư hỏi:
– Con theo bà rốt cuộc là
có oán thù gì?
Bé đáp:
– Đây là mối thù truyền
kiếp. Cách đây nhiều đời bà ấy từng là tham quan, đã phán án sai, khiến con bị
chết oan. Vì vậy con để bà từ lúc hoài thai là bắt đầu bị hành hạ, chính là trả
mối thù lúc con bị tra tấn trong ngục. Con khiến bà húc đầu vào tường, kêu
chồng, con… đánh đập mình, là để rửa mối hận lúc con ở trong ngục thọ cực
hình tàn khốc.
Nhưng hiện tại, từ lúc bà
sinh con ra rồi thì không ngừng niệm Phật, do bà niệm Phật, nên chung quanh bà
luôn được Phật Bồ tát che chở chúc phúc, vì vậy con vô phương tiếp cận, không
có cơ hội để bắt bà đi. Nhưng con chẳng cam tâm, luôn chờ đợi. Do trong nhả bà
có Phật đường, con không cách chi vào được, vì trong nhà bà luôn được các tôn
tượng Phật bảo hộ che chở cho nên hiện tại con không đủ sức, có muốn kéo bà đi
cũng không được, đành phải bỏ đi.
Pháp sư bảo Trương giáo sư,
bà không nên lưu luyến đứa bé này, nó đến là để báo thù, muốn đoạt mạng, bắt bà
đi…
Nghe vậy, lúc này mẫu thân
của Trương giáo sư mới kể ra việc khuất tất trong dòng họ:
Dòng họ Trương giáo sư phát
sinh chuyện rất kỳ lạ. ông nội, ông cố, phụ thân bà đều đúng ngày sinh nhật năm
36 tuổi thì tạ thế. Điều này xảy ra liên tục suốt 5 đời, các trưởng nam của
dòng họ đều vô phương sống quá 36 tuổi, số mệnh họ cứ đúng ngày sinh nhật 36 là
lìa nhân gian. Còn phía con gái thì các trưởng nữ cứ đến sinh nhật 34 là tạ
thế, không ai thoát khỏi…
Chuyện này mặc dù mẫu thân
bà biết rất rõ, nhưng không dám nói cho Trương giáo sư nghe, vì sợ con mình sẽ
bị kích động, bởi vì Trương giáo sư cũng là trưởng nữ.
Đây là lý do vì sao mẹ
Trương giáo sư kiên quyết muốn bà phá bỏ thai đi.
Trương giáo sư có ba trai,
mỗi mỗi đều ưu tú, nhất là cậu cả, tốt nghiệp đại học xong thì đi Mỹ du học,
sau đó thành gia lập nghiệp. Hai năm trước Trương giáo sư từ Mỹ sang thăm con
trai thứ hai và trai út tại Đài Loan thì bỗng nhận được điện thoại báo tin cậu
cả đang tắm bỗng bị ngạt thở, hiện đang cấp cứu. Khi bà về đến Mỹ thì cậu cả đã
qua đời.
Điều nảy đối với bà như sét
đánh ngang tai, khiến bà suy sụp, té xỉu. Nhờ mẫu thân khuyên giải nên bà ráng
nén đau đớn để lo xong 49 ngày cho con. Lúc này hầu như bà đêm ngày đều khóc, ai
an ủi cũng vô dụng.
Con trai út của bà cũng tới
Los Angeles, thậm chí phải nghỉ công tác để khuyên dỗ mẹ nguôi sầu. Trương giáo
sư cũng hy vọng mình có thể thoát ra khỏi nỗi đau, thế là bà nảy ý đến một ngôi
chùa mả thuở giờ chưa từng ghé qua, hy vọng Phật Bồ tát có thể giúp tâm tư bà
bình ổn lại.
Từ mười năm trước, Trương
giáo sư đã biết có ngôi chùa này, nhưng chưa bao giờ đến viếng. Hôm đó bà đi
cùng chồng và con trai út, vừa vào cửa thì thấy trong Phật đường có hai người:
Một vị là pháp sư11 Hương Cảng, một vị là cư sĩ tại gia. Vị tu sĩ Hương Cảng vừa
thấy bà Trương thì nhìn chăm chăm, mà Trương giáo sư lúc đó hễ thấy người thì
khóc, pháp sư liền hỏi nguyên nhân, biết việc rồi, ông luôn mồm bảo Trương giáo
sư:
– Bà yên tâm, tôi sẽ lo
giúp cho bà.
Tuy mới gặp nhau lần đầu,
nhưng pháp sư xin số điện thoại của bà và hẹn ngày mai gặp. Sau đó mỗi tuần ông
đều hẹn gặp và trò chuyện cùng bà, ông thường nói: “Thế gian vô thường,
luôn có sinh ly tử biệt… mục đích là để an ủi cảnh tỉnh bà, nhưng bà
chẳng thể nào thoát ra khỏi vực thẳm khổ sầu.
Thực sự thì cả đời Trương
giáo sư chưa làm điều gì đáng thẹn với lương tâm, tại Đài Loan bà một bề tham
gia công tác từ thiện xã hội, giúp đỡ biết bao người, không hiểu sao lại gặp
phải cảnh này?
Một hôm pháp sư gọi điện
cho bà, mời bà đến rồi bảo:
– Tôi rất muốn giúp bà,
nhưng phải đúng bệnh cho thuốc. Nhưng tôi tra không ra nhân quả khuất tất nên
vô phương giúp bà. Tôi có thỉnh một tượng Quan Thế Âm từ Đại Lục, hiện để tại
Phật đường của mình, bà có thích Bồ tát Quan Thế Âm chăng?
– Dạ con từ nhỏ đã rất
ngưỡng mộ Bồ tát Quan The Âm ạ!
Pháp sư bảo:
– Tôi sắp thế này, để thỉnh
Bồ tát Quan Âm về nhà, trước tiên bà hãy đi mua 66cm12 vải vàng, hai bó hoa cúc, cùng hoa trái đèn hương… rồi sáng
mai đến thỉnh…
Hôm đó bà cùng con trai đi
đến tiệm vải để chọn. Trong đây vải vàng rất nhiều, bà do dự chẳng biết
mua loại nào thi bỗng thấy một khúc vải rất đặc biệt, liền cầm lên chuẩn bị trả
tiền. Bà chủ tiệm nói:
– Khúc vải này không bán,
bởi vì nó ít quá. Mua về cũng không thể dùng làm gì. Trương giáo sư liền đo
xem, kết quả vừa đúng 66cm, thế là bà mua ngay. Bà đi qua hàng hoa, tiệm còn
đúng hai bó hoa cúc, bà mua luôn và hôm sau đi thỉnh tượng Quan Thế Âm về nhà.
Từ đó trở đi trải qua hai
tháng hơn, Trương giáo sư vẫn cảm thấy rất thống khổ, ngày ngày rửa mặt bằng nước
mắt, lần nọ bà đến chỗ pháp sư, ông nói:
– Tôi nhất định phải tra
cho rõ nhân quả của bà, chuyện bà không giống như người bình thường, tôi phải
dùng cách thức đặc biệt để giúp bà.
Rồi ông đưa bà một tờ giấy
đỏ và một bao thư, nói:
– Trên tờ giấy này bà hãy
viết ra: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Thấy bà ngơ ngác, ông giải
thích:
–
Kim: Là viết
về gia thế, gốc gác xuất sinh. Mộc: Là viết về bạn bè, công
việc. Thủy: Là viết ra tên họ toàn gia. Hỏa: Kiếp
này bà có oan khuất gì? Thổ: Bà có nguyện vọng gì? Thế nhưng
cần chú ý một điểm, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai xem qua, bao gồm cả
chồng, con bà và ngay cả tôi nữa.
Viết xong rồi thì tại ngày,
giờ, tháng, năm… đó, đối trước phương hướng đó… đọc năm lần, liên tục ba ngày,
đọc tổng cộng 15 lần. Xong đem đốt đi rồi bỏ tro vào bao thư này, đặt dưới gối
nằm.
Trương giáo sư làm y theo
lời thầy nói, viết tổng cộng hơn 1.600 từ, đọc đủ 15 lần, rồi đốt đi, bỏ vào
bao thư, đặt dưới gối.
Được một tuần, pháp sư gọi
điện cho bà, hỏi:
– Trong thời gian này không
có hiện tượng gì phát sinh ư?
Trương giáo sư đáp:
– Dạ không ạ.
Đến ngày thứ mười, thầy gọi
điện tới nói:
– Chúc mừng bà, tôi đã tra
rõ nhân quả của bà, giờ hãy mau đến chỗ của tôi.
Con trai út bà cũng đồng đi
với bà.
Đến chỗ pháp sư, bà thấy
trên bàn ông đặt một tờ giấy vàng rất lớn, trên ghi chi chít chữ.
Pháp sư nói:
– Đêm qua tôi ngồi tĩnh tọa
suốt đến sáng, cuối cùng từ trong thủy đàn đã tra được hết rồi. Nghĩa là trong
nước hiện chữ gì tôi đều chép ra, phải mất mấy tiếng mới chép xong, tất cả tôi
đều ghi hết trong tờ giấy này. Bà xem xong thì sẽ hiểu ngay.
Sau đó pháp sư bảo bà:
– Còn có hai tên cho bà xem
đây. Bà vừa nhìn liền nói:
– Hai người này đương nhiên
con biết, bọn họ đến đòi nợ con.
Pháp sư nói:
– Có phải bà rất hận hai
người này?
– Dạ đúng.
Pháp sư nói:
– Bà không nên hận họ, bởi
vì đời trước bà nợ họ, đừng hận nữa. Việc gì cũng đều có nhân quả của nó.
– Tiếp đến pháp sư đưa tờ
giấy vàng cho bà đọc và nói:
Khi đọc đoạn thứ nhất, lòng
bà sẽ hết sức sợ hãi, nhưng đọc đến đoạn hai, bà sẽ rất kinh ngạc, lúc đọc đến
đoạn thứ ba, bà cảm thấy an ủi vô cùng.
Thế là bà bắt đầu đọc tư
liệu, rất dài: Vì cả trang giấy to lớn ghi rõ hết chuyện đời trước của bà. Điều
đáng ngạc nhiên là, câu chuyện nhân quả báo ứng này cũng giống như vị pháp sư
Đài Trung từng kể 19 năm trước, nhưng ở đây ghi cụ thể tỉ mỉ hơn, có tên họ hẳn
hòi:
Đây là câu chuyện “Đậu Nga
kỳ án” nổi danh trong lịch sử mà ai cũng biết, chuyện hoàn toàn có thật được
ghi như sau:
“Trương giáo sư kiếp trước
là quan Thái thú Đào Ngột, một tham quan hủ bại, không ác nào mà không làm, ông
đã bắt Đậu Nga hạ ngục, xử nàng chết oan. Đậu Nga nhân đây cùng tham quan kết
huyết hải thâm thù, phát thệ đời đời sẽ truy tìm báo oán rửa hận, làm cho gia
tộc kẻ thù luôn bị cảnh “gia phá nhân vong” (Đọc đoạn này bà sợ đến phát run).
Sơ lược câu chuyện “Đậu Nga
kỳ án”:
“Dân nữ
Đậu Nga từ nhỏ mồ côi mẹ, phụ thân là một tú tài nghèo tên Đậu Thiên Chương, do
muốn lên kinh ứng thí mà không có tiền đi đường nên đã vay nóng số tiền 20 lạng
bạc nơi quả phụ họ Thái.
Nào ngờ
năm sau do số nợ (lãi suất cao) biến thành 40 lạng, ông Chương vô phương đền
trả, đành phải đem con gái là Đậu Nga vừa gán nợ vừa làm đồng dưỡng tức
(cô dâu nhỏ được nhà trai nuôi từ bé) cho bà Thái.
Đậu Nga ở
nhà bà Thái được 10 năm thì được gả làm dâu họ Thái. Nhưng chưa đầy hai năm,
chồng nàng chết đi. Đậu Nga góa bụa đành ở vậy cùng mẹ chồng.
Lúc này,
tại Sở Châu có Trương Lư Nhi là một tên lưu manh, hắn hợp cùng lão Trương là
cha mình, xúm nhau bắt nạt ức hiếp hai quả phụ nhà họ Thái, ép buộc bà Thái
phải lấy lão Trương. Bà mẹ chồng họ Thái vì muốn bảo toàn tính mệnh, bất đắc dĩ
phải ưng lão Trương. Nhưng dã tâm Trương Lư Nhi không dừng ở đây, hắn muốn ép
Đậu Nga lấy hắn. Đậu Nga cương quyết từ chối, Trương Lư Nhi bèn lập mưu hãm hại
nàng.
Hôm nọ mẹ
chồng nàng bị bệnh, Đậu Nga nấu canh bổ đem dâng cho bà dùng. Nhưng Trương Lư
Nhi đă lén bỏ độc vào canh, thầm tính là trước tiên giết chết bà Thái rồi sau
đó ép Đậu Nga thành thân với mình.
Nào ngờ
lúc đó bà Thái buồn nôn nên không dùng canh, lão Trương thấy đồ ngon bèn giành
lấy ăn sạch. Trong chốc lát thì thuốc độc phát tác, ông ngã xuống, lìa đời.
Việc xảy
ra hoàn toàn ngoài dự tính, Trương Lư Nhi muốn hại mẹ kế thành ra giết chết cha
ruột. Hắn gian ngoa đổ hết tội giết người cho Đậu Nga và thưa kiện lên quan.
Tri phủ
Sở Châu vốn là một tham quan, do nhận nhiều bạc của Trương Lư đút lót, nên đã
dùng cực hình bức cung, ép Đậu Nga phải nhận tội. Nhưng Đậu Nga thà bị
đánh chết chứ nhất quyết không nhận tội, do vậy Tri phủ bèn chuyển qua tra tấn,
đánh đập bà Thái. Thương mẹ chồng, vì muốn cứu bà thoát đòn roi bạo hình, Đậu
Nga đành gạt lệ nhận tội.
Thế là
nàng bị phán tử hình, bị trói dẫn ra pháp trường. Lúc đó Đậu Nga lòng đầy bi
phẫn, nàng chỉ trời đất, trách rằng:
– Trời
ơi, ông để kẻ hiền bị áp bức xử oan mà cũng làm trời hay sao? Đất ơi, chẳng
biết phân xấu tốt, thiện ngay… mà cũng làm đất hay sao?
Khi đao
phủ vung đại đao lên, ánh chớp sáng lòe, lúc này Đậu Nga ngước lên trời, đọc to
ba lời nguyền, nàng thề rằng:
– Nếu
nàng bị án oan, thì khi đao chém qua đầu thì máu không rơi xuống mà bay thẳng
đến bạch kỳ, không cho một giọt máu tươi nào dính vào thi thể nàng trên mặt
đất.
– Nàng chết rồi, toàn phủ Sở Châu phải liên tục bị hạn suốt ba
năm, để chứng minh là nàng chết oan.
Nàng thề
xong, đao phủ vung đao chém, máu nàng quả nhiên bay thẳng lên bạch kỳ, tiếp
theo đó là suốt tháng 6 trời giáng đại tuyết phủ che thi thể nàng. Và sau khi
nàng chết rồi, Sở Châu bị hạn suốt ba năm.
Ước
nguyện của Đậu Nga đã được thực hiện, chứng minh rõ là nàng chết oan. Điều
này đã gióng lên lời hiệu triệu kinh thiên động địa: toàn thể bách tính
phủ Sở Châu đối với tham quan Đào Ngột vô cùng oán ghét và cực kỳ cảm thông cho
nàng Đậu Nga trẻ tuổi chết oan”…
Câu chuyện lịch sử này về
sau đã khơi nguồn cảm hứng cho nhiều kịch bản sản sinh, có kịch bản lấy tựa
là “Tháng Sáu Tuyết Rơi”, trải qua trăm ngàn năm nay luôn được
tán thưởng, tác giả “Quan Hán Khanh” cũng nhờ đó mà nổi danh và được xem như
bậc thầy, một nhà soạn kịch tài ba cấp thế giới.
Nhưng trong kịch bản công
diễn thì có thêm phần kết cuộc như thế này:
“Sau khi
cha Đậu Nga là Đậu Thiên Chương lên kinh thi đậu làm cao quan, ông phụng lịnh
vua đến Sở Châu khảo sát dân tình và phát hiện vùng này bị hạn, suốt ba năm
trời không mưa một giọt. Ông thầm nghĩ nhất định là có án oan, nên suốt đêm đó
chong đèn tra lại vụ án Đậu Nga. Bỗng ánh sáng lóe lên, Đậu Nga xuất hiện, kể
rõ oan tỉnh, xin phụ thân chủ tri công đạo.
Đậu Thiên
Chương điều tra tỉ mỉ vụ án, cho xử lại và tuyên bố Đậu Nga vô tội, phán tử
hình Trương Lư Nhi, cho hành quyết tại Sở Châu. Khi vừa tuyên án xong, trời mưa
như trút”…
Khi bà Trương đọc đến đoạn
thứ hai, đúng là rất ngạc nhiên, vì vào ngày tháng năm đó… bà đã viết tờ “Thiên
biểu” này, (làm y như pháp sư dạy và đốt đi), tất nhiên không đề lộ cho ai đọc,
nhưng toàn bộ nội dung này pháp sư đã nhận được đủ và chép lại (đúng 1633 từ bả
đã viết) giống như photocopy vậy.
Đọc đến đoạn thứ ba, pháp
sư đã tra ra và kết luận rằng: “Hiện tại ngay trong đời này, Trương giáo sư
chưa từng làm việc gì xấu. Lúc còn ở Đài Loan bà đã giúp đỡ không biết bao
nhiêu thanh thiếu niên, nam nữ học tập tốt, khiến họ mở mang trí huệ. Bà là
người con hiếu thuận, thờ mẹ hết lòng, việc gì cũng không dám làm trái ý mẫu
thân”…
Nhân đây pháp sư khuyên bà
hiện tại nên dốc sức sám hối. ông nói:
– Bà nên chí thành sám hối,
chăm chỉ học Phật, tinh tấn tu.
Đọc xong đoạn cuối cùng, bà
cảm thấy phi thường an ủi, liền đảnh lễ pháp sư, cảm tạ tất cả những gì ông đã
làm cho bà.
Pháp sư vội nói:
– Bà không cần cảm ơn tôi,
đúng ra tôi phải cảm ơn bà, bà biết vì sao tôi tới nơi này hay không? Vì nếu
tôi chẳng tra ra chuyện nhân quả của bà, thì không được phép về Hương Cảng!
Thấy bà Trương ngơ ngác
không hiểu, vị tu sĩ liền giải thích::
– Sư phụ tôi vốn ở Hương
Cảng, đã bế quan rồi, đúng lý thì phải “bất vấn nhân gian sự” không lưu tâm tới
việc thế gian nữa. Nhưng do trước đây từng thọ ân bà (có lần bà đã cứu ông), mà
trong lúc bế quan ông phát hiện bà đang gặp nạn, rất thống khổ… Vì vậy ông sai
tôi hãy đem tôn tượng Quan Thế Âm này đến Los Angeles, tìm cho ra bà, nếu tìm
không được, thì đừng hòng về Hương Cảng…
Ngày đầu tiên tôi đến đây,
chỉ biết đại khái tuổi của bà (dù bà ở rất gần), nhưng Los Angeles rộng
lớn thế này, tôi biết đi đâu mà kiếm cho ra?… nên cứ đinh ninh rằng mình khó bề
quay về được.
Tôi vào chùa này, hỏi thăm
cầu may xem có phụ nữ nào giống như bà… tình cờ ghé qua chăng, nào dè hôm sau
thì bà xuất hiện. Tôi vừa gặp bà đã nhận ra ngay: đây chính là người mình đang
tìm, đúng là người mà sư phụ buộc tôi đến gặp… Nhưng lúc đó tôi không tiện nói
rõ, chỉ biết sốt sắng hứa sẽ giúp bà…
Giờ đây chuyện nhân quả của
bà đã tra xong, tôi sẽ mang tư liệu này về Hương Cảng, bởi sư phụ tôi muốn giúp
bà, nên ở Hương Cảng hiện giờ đang khai đàn, tổ chức pháp hội “Lễ Vạn Phật” rất
trang trọng quy mô.
Bởi vì đây là nợ mạng tiền
kiếp của bà, là án oan thiên cổ rất khó siêu độ, phải nhờ đến pháp hội cực kỳ
lớn mới mong giải oan được.
Hiện tại bà không cần phải
lo nữa, tương lai bà sẽ có dịp đến Hương Cảng đảnh lễ sư phụ. Việc bà cần làm
hiện thời là nên sám hối mỗi ngày.
Trương giáo sư, ngay giây
phút đó xúc động vì cảm thấy mình tội nghiệt quá sâu nặng, liền từ bỏ công tác
đang làm, nguyện dùng những ngày tháng còn lại này, chuyên tâm sám hối”…
Kể xong câu chuyện của
mình, Trương giáo sư kết luận:
“Mỗi
người chúng ta không nhất định đều phải trải qua những chuyện kỳ dị như thế này; nhưng từ chuyện của người khác, chúng
ta cũng có thể rút tỉa được những bài học hay!
Tôi chỉ
tiếc mình sám hối quá muộn, nếu có thể, mong các bạn trước hãy lo sám hối, thì
những tội nghiệp vốn có tất sẽ được tiêu trừ”.
Biết chuyện Trương giáo sư
rồi, bút giả xúc động sâu xa nên không ngại ghi hết ra, hi vọng người hữu duyên
có thể nhờ xem câu chuyện này mà tỉnh ngộ, tu sửa thân tâm…
Tôi hoàn toàn chiu trách
nhiệm về tính chân thật của bài văn này, Trương giáo sư hiện đang ở tại Los
Angeles, sư huynh của tôi ở tại Mỹ cũng đã từng kiểm tra và xác nhận đây là câu
chuyện hoàn toàn có thực.
Phúc Đức Hải ghi
Lời người
dịch:
Nếu bạn
đọc thắc mắc: Bà Trương tạo tội thọ khổ đã đành, tại sao thân quyến cũng rước
họa lây? Nếu từng xem qua các cuốn sách báo ứng rồi ắt bạn sẽ hiểu là “đồng
nghiệp chiêu cảm”! Tham quan Đào Ngột ngày xưa không tạo ác đơn độc mà còn có
cả phe cánh của ông. Những quan hệ cấp trên và thuộc hạ cũng có thể biến thành
thân quyến đời sau. Cho nên theo luật nhân quả vận hành: “Có thù thì tìm đến
báo, có nợ phải đền”. Do vậy mà cả gia tộc bà đều phải nếm cuộc báo thù của Đậu
Nga. Tôi đã tìm, dịch thêm câu chuyện “Thái Minh Thông” ở cuốn sách khác, đem
sắp vào đây, nhằm giúp độc giả sáng tỏ thêm về lý nhân quả báo ứng, hiểu rằng
một người có thể đầu thai tới lui trong dòng tộc thọ báo tương tục…
Khi dịch
câu chuyện này xong, tôi rắt ngạc nhiên, Trương giáo sư hiện đời là một phụ
nữ đức hạnh, nhưng kiếp trước lại là tham quan ác độc? (nếu đem so quá khứ
và hiện tại thì thấy giống như là hai người khác nhau, tương phản hoàn toàn).
Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, tham quan Đào Ngột sau khi xử án Đậu Nga xong, nội
việc chứng kiến máu bay lên bạch kỳ, tháng sáu trời làm tuyết, và sau đó hạn
hán ba năm… cộng thêm lời dân chúng ta thán, chỉ trích, mắng trách… cũng đủ để
ông sợ toát mồ hôi, sinh tâm ăn năn hối cải tu hành cực mạnh rồi… Và chính nhờ
cái tâm sám hối, tha thiết tu sửa mạnh mẽ đó – đã chuyền Đào ngột từ một kẻ ác
độc trong kiếp quá khứ thành một kẻ đức hạnh đời hiện tại, bặt hết mọi dấu vết
xấu xa lỗi lầm, đến nỗi khi kiểm điểm lại, đã thấy ngay trong đời này y chẳng
còn mang theo chút thói ác nào được di truyền từ quá khứ – chỉ có kẻ bị hại là
hận thù đời đời theo báo mà thôi,
Còn Đậu
Nga là cô gái đặc biệt, thông thường các nàng dâu hay nghịch với mẹ chồng,
nhưng Đậu Nga thì khác, nàng cư xử rắt tốt với mẹ chồng, do không nỡ chứng kiến
cảnh bà bị đòn roi, nàng chấp nhận hy sinh nhận tội rồi lãnh án tử hình oan. Có
thể nói nàng là người có đức hạnh cho nên mọi lời thề nguyện của nàng đều thành
sự thực.
Tôi nhớ
đã từng đọc một chuyện của Tây phương (nhưng không biết chuyện này có thực
không?) kể về một tử tù bị tuyên án oan, ông đã chỉ vào các nhân vật có
chức quyền trong phiên tòa, thề rằng mồ ông sẽ không bao giờ mọc cỏ, để chứng
minh ông bị oan.
Sau đó
tại nghĩa trang, các mộ khác đều xanh cỏ, chỉ duy nhất ngôi mộ tử tù này là
không bao giờ có cỏ mọc, điều này khiến các nhân vật quyền uy trong tòa chột
dạ, họ bèn nhờ người mang cỏ đến trồng trên mộ ông, nhưng cỏ chết hết, mộ kẻ bị
xử oan vẫn mãi mãi không mọc cỏ… (có vẻ như lời nguyền của những kẻ bị án oan
có đức hạnh luôn được thực hiện)…
Thông
thường ở thân phận bình dân, khi mà mọi thứ sở hữu đều khiêm tốn, người ta ít
có cơ hội tạo lỗi hơn – so với lúc bản thân có chức quyền, địa vị cao – Tôi nhớ tới chuyện công chúa
Thăng Hoa trong tập “Báo ứng hiện đời” 1-2: Khi làm công chúa, nàng đoạt chồng
của dân nữ và giết người không gớm tay, hễ ai trái ý là nàng giết, tính nết
kiêu căng, trịch thượng, quyền uy, ác độc… Nhưng lúc tái sinh làm thường dân,
nàng lại rất hiền lành, một con cua cũng không dám giết, thậm chí còn thiết tha
niệm Phật cầu cho nó đừng bị chồng sát hại… (Cũng một con người đó, nhưng quá
khứ tàn nhẫn ác độc, hiện tại lại hiền lành, tốt nết)… Tất cả những thay đổi
này nói chung đều xuất phát từ lòng ăn năn hối cải, nguyện dứt ác tu thiện mãnh
liệt… Có lẽ nhờ vậy mà khi tái sinh, những người ác đó đã xóa hết tập quán tệ,
chỉ còn lại những nết tốt, hạnh thiện… làm hành trang đem theo qua kiếp sau… đó
là điều đáng mừng cho họ. Nhưng không phải ai cũng biết giác tỉnh, sửa đổi mạnh
như vậy…
Thật chí
lý khi Phật nói tạo si phước (tạo mà không có trí tuệ) là tội nghiệp đời thứ
ba! Bởi những phước báu ta tạo quá nhiều, nếu có lên trời hưởng hết rồi
cũng sẽ bị đọa. Còn nếu được ở nhân gian hưởng phúc thì sẽ sinh làm người quyền
quý, giàu sang… rồi chính vì những tiền của, quyền lực, tài sắc đó… người ta
lại có cơ hội tạo tội nhiều hơn! Cho nên Phật luôn nhắc nhở ta phải tu theo
chánh pháp, để đời đời luôn có trí tuệ dẫn lối soi đường, giúp ta không đọa
lạc.
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét