VU LAN
Vu Lan không
những dành cho chữ Hiếu, mà còn là ngày “ Xá tội vong nhân”, Vu Lan
không đơn thuần chỉ có ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng mà đã trở thành “ lễ hội
văn hóa tình người” với bất cứ ai đang hiện hữu trên cõi đời này. Hiếu kính cha
mẹ, phụng thờ tổ tiên ông bà, nối kết ân tình nghĩa cảm giữa người còn kẻ mất
là truyền thống cao đẹp trong dòng chảy văn hóa tình người của dân tộc.
Việt Nam trong một năm có nhiều lễ hội được
diễn ra trên khắp cả nước trong 12 tháng. Như bài thơ lễ hội 12 tháng trong năm
như sau ::
Tháng giêng ăn Tết ở nhà
Tháng hai cờ bạc, tháng ba hội hè
Tháng 4 đong đậu nấu chè
Ăn Tết Đoan Ngọ trở về tháng 5
Tháng 6 buôn nhãn bán trăm
Thảng 7 ngày rằm xá tội vong nhân
Tháng 8 chơi đèn kéo quân
Trở về tháng 9 chung chân buôn hồng
Tháng 10 buôn thóc bán nông
Tháng 11 tháng chạp nên công hoàn toàn.
Trong văn tế cô hồn Nguyễn Du cũng có nói đến
rằm tháng bảy như câu :
“ Phật hữu tình từ bi tế phổ độ
Chớ ngại rằng có có, không không
Nam mô Phật, Nam mô Pháp, Nam mô Tăng
Độ cho nhất thiết siêu thăng thượng đài.
Còn Nguyễn Trải của Gia Huân Ca thì cũng đề cập đến nổi đói
khổ của người khác.
Thương người như thể thương thân
Người ta phải bước khó khăn đến nhà
Đồng tiền bát gạo đem ra
Rằng đây cần kiệm gọi là làm duyên
Nay ta ở chốn bình yên
Còn người tàn phá chẳng nên cầm lòng.
Trong kinh Tăng Chi Phật có nói đến 7 thứ lửa
cần phải lựa chọn và phát huy . Trong đó có lửa cung kính, lửa gia chủ và lửa
cúng dường cần phải duy trì.
Bảy
thứ lửa : Lửa tham, lửa sân, lửa si ( cần đoạn trừ) lửa củi, lửa những bậc đáng
cung kính, lửa gia chủ, lửa các vị đáng
cúng dường.
Lửa
tham sân si, là ba ngọn lửa phiền não đốt chúng sanh trôi lăn trong ba cõi sáu
đường, luân hồi sanh tử cần phải đoạn tận và tránh xa. Lửa củi là ngọn lửa dùng
trong sinh hoạt hằng ngày, cần thường xuyên nhen nhóm, bảo quản và dập tắt ngay
sau khi nấu ăn. Ngược lại ba ngọn lửa
đem lại chánh lạc gồm lửa cung kính, lửa gia chủ và lửa đáng cúng dường, cần
phải thắp sáng mãi mãi. Lửa cung kính gồm ông bà, cha mẹ, những vị đức độ… Cha
mẹ là những người có công sinh thành và dưỡng dục chúng ta nên người, tạo dựng
công danh sự nghiệp và lập gia đình cho chúng ta. Chính vì thế, người Phật tử
nói riêng và mọi người trong xã hội nói chung phải biết hiếu thảo và phụng
dưỡng cha mẹ, đừng giết hại cha mẹ, đừng hắc hủi cha mẹ, mà mắc tội ngũ nghịch,
khiến pháp luật trừng trị, mọi người khinh chê và xa lánh.
Đừng đợi đến ngày Vu Lan, ta mới chợt nhớ quay
về báo ân cha mẹ, đừng đợi đến lúc trên áo cài hoa trắng mới cảm thấy ray rứt,
hối hận. Một năm chỉ có một ngày Vu Lan, nếu cứ đợi đến ngày rằm tháng bảy mới
báo hiếu cho cha mẹ thì đó chỉ là báo hiếu trên danh nghĩa, còn người thật tâm
yêu thương cha mẹ thì 365 ngày, ngày nào cũng là ngày hiếu hạnh. Hiếu là thảo, là thuận, là nhường,
là chia sẻ, chia sớt, giúp đỡ, bảo hộ, chăm sóc. Từ ý nghĩa đó suy rộng ra,
không chỉ thương kính cha mẹ, mà còn đối với tất cả mọi người, trên kính dưới
nhường luôn ân cần hỏi thăm dù chỉ một câu hỏi, một hành động nhỏ, cũng là biểu
hiện của hiếu đạo theo tinh thần Phật giáo. Được như thế không chỉ cha mẹ hiền
tiền phúc thọ tăng long mà cha mẹ bảy đời cũng được siêu thăng.
Đức Phật dạy, chúng sanh làm tròn bổn phận
người con trước rồi mới dạy Pháp giải thoát, mà bổn phận vuông tròn cũng đồng
với giải thoát vậy. Cho nên lúc Đức Phật mới thành đạo Vô thượng Chánh giác,
Ngài bắt đầu kết “ Bố Tát giới” tuyên thuyết rằng “ Hiếu thuận với cha mẹ, sư
tăng, tam bảo, Hiếu thuận là pháp chí đạo, Hiếu cũng gọi là giới, cũng gọi là
cấm ngăn.”
“ Hiếu thảo khiến con người cảm kích trời
đất cảm động. Hiếu hạnh đứng đầu trong trăm hạnh tốt. Hiếu cảm đến trời thì mưa
thuận gió hòa, hiếu cảm đến đất thì muôn vật hóa sinh, hiếu cảm đến người thì
mọi phúc tăng trưởng.
Vì thế trong kinh nói “ phụng dưỡng cha mẹ là
vận may tối thượng “.
Người con Phật :
Nguyện cho tới được tâm Không
Độ cho cha mẹ thoát vòng tử sanh.
Hay Lên
chùa dự lễ Vu Lan
Cầu cho cha mẹ thoát đàng tử sanh.
Trên đây đôi giòng hồi niệm về ngày Vu Lan.
Trích
: VHPG số 412-
]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét