Bà tôi kể hồi nhỏ, những lúc
nông nhàn thì bà se nhang (làm nghề phụ). Bà không hề tẩm hóa chất nào vào
nhang, để tỏ lòng tôn kính, vì đây là vật phẩm dành để cúng dường.
Có lẽ nhờ làm nhang bằng tấm
lòng thành thuần khiết, vào năm hơn 30 tuổi bà bị bệnh nặng thì được Bồ tát cứu
(trên đường phố bà gặp một bà già tu Phật giúp chữa cho lành bệnh).
Bà già này đã sắc thuốc trị cho
bà tôi, sau khi uống thuốc xong, bà tôi lành bệnh, nhưng kể từ đó linh nhãn
cũng khai mở, bất kể là ban ngày hay ban đêm, bà đều có thể nhìn thấy một cõi
không gian khác mà mắt phàm chúng ta không thể thấy.
Trước đây tôi hoàn toàn không
tin vào mấy cái thuyết thiên nhãn hay mắt âm dương chi do bà thì luôn nhìn thấy
những loài mà tôi không nhìn thấy, nên tôi luôn bảo bà là: Bà mắc bệnh thần
kinh! Và cho bà là cổ hủ, phong kiến, mê tín…
Sau này, kể từ khi tôi có duyên
may được nghe Phật pháp rồi phát tâm nhập đạo, thì mới hiểu và biết tri ân những
gì mà đôi mắt âm dương của bà nhìn thấy, bởi việc này đã giúp tăng thêm tín tâm
cho tôi rất nhiều.
Tôi xin kể ra nguyên nhân khiến
mình tu theo Phật.
Vào khoảng mấy năm trước, tôi
đang đi trên đường thì gặp người bán lươn, nhìn cảnh họ róc xương lột da lươn,
tôi thấy bất nhẫn quá… nên quyết định mua hết số lươn còn sống trong chậu đem đến
ao nước trong công viên lân cận để phóng sinh.
Từ nhỏ tôi vốn sợ rắn, nên những
loài có hình dạng giống chúng tôi đều sợ. Vì vậy mà số lươn nằm trong bao tôi
không dám bắt, đành phải rủ em gái cùng tôi đem tới công viên, nhờ nó bắt thả
xuống ao giùm. Do tôi sợ quá nên chỉ đứng xa xa phía sau mà nhìn thôi. Kết quả:
Khi lươn thả xuống nước xong, nhiều con còn bơi lại gần đến chỗ tôi, trông
chúng mạnh khỏe, và hơn phân nửa đều ló đầu lên mặt nước, bu lại chỗ tôi, không
ngừng gật đầu, cúc cung cảm tạ. Tôi nhận rõ ý chúng là như thế, ngộ cái là,
chúng không hề xúm lại quanh em gái tôi dù em ở rất gần chúng, mà lại bơi đến
vây quanh chỗ tôi và không ngừng cúi chào, lâu thật lâu chúng mới chịu bỏ đi.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ
này, ngay giây phút đó tôi hết sức bất ngờ và cảm động, cảm động đến lệ tuôn đầy
mặt và tôi hiểu thế nào là: Chúng sinh bình đẳng, vật và người vốn có linh tính
giống nhau!
Trước đây tôi vốn là kẻ mê ăn mặn,
luôn phản đối ăn chay. Hễ đến bữa ăn mà không có thịt cá thì tôi nhất quyết
không chịu cầm đũa. Nhưng sau khi phóng sinh lươn xong, quay về nhà rồi, tâm
tôi đã thay đổi, tôi không còn hứng thú với việc ăn mặn nữa, tôi bắt đầu nghiên
cứu kinh Phật để hiểu thêm nhiều hơn về những điều kỳ diệu trong cuộc sống và
âm thầm cảm ơn những con lươn kia đã dìu tôi bước vào Phật môn.
Mới đầu, tôi xem kinh Địa Tạng,
rồi từ đó mỗi tháng vào mười ngày trai (mồng 1, 8, 14, 15, 18, 23, 24, 28, 29
và 30) thì tôi đều tụng kinh Địa Tạng.
Bà tôi vốn không biết chữ và chẳng hiểu gì về
mười ngày trai này, nhưng mỗi lúc đúng vào mười ngày trai, sau khi tôi tan sở về
nhà, là bà luôn hỏi tôi: Hôm nay có phải con sẽ tụng kinh Địa Tạng không?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao bà biết?
Bà đáp:
- Làm sao mà không biết được!
Bà thấy các chúng sinh cõi quỷ ngay từ hồi chiều đã tụ tập đầy trong nhà rồi,
đông đến hết đếm nổi luôn! Chúng đến để nghe con tụng kinh mà!
Có những hôm thấy tối quá rồi
mà tôi còn làm việc, bà đến gần bảo:
- Đừng làm nữa, lo mà tụng kinh
Địa Tạng đi! Không nên để các chúng sinh kia quỳ đợi lâu, rất có tội và không tốt!
Hơn nữa, bà còn tả rõ cảnh tượng:
Chúng quỷ chỉ tụ tập đúng vào mười ngày trai là những ngày tôi chọn để tụng
kinh. Bà thấy trong số đó có cả động vật và người, vong người thì mặc y phục
thuộc về triều đại của họ.
Tôi trước đây mê ăn mặn, không
ưa ăn chay, nên khiến bà phải khổ theo bởi vì tôi mà bà phải giết vật tạo ác
nghiệp nhiều.
Trong thời gian tôi tụng kinh Địa
Tạng, những chúng sinh bị giết ăn kia đều đến nghe kinh, có đủ heo, tôm, gà,
cua, cá v.v…
Đặc biệt có một lần bầy cua tới,
còn vung vẫy mấy cái càng to, như hướng bà muốn nói là cả nhà tôi từng ăn cua,
chúng nghe tụng kinh với vẻ rất hoan hỉ.
Bây giờ tôi không còn tụng kinh
Địa Tạng nữa, mà thời khóa chính của tôi là kinh Kim Cang, Tâm kinh, Chú Lăng
Nghiêm v.v… đương nhiên bao giờ cũng có chúng sinh cõi khác tụ tập đến nghe.
Học Phật vốn là buôn bỏ chấp
trước, nhưng vẫn có nhiều người càng tu càng chấp. Chấp nơi oan thân trái chủ,
sợ oan thân trái chủ làm chướng mình nên muốn bỏ cuộc không tu trì.
Ngài Ấn Quang từng giảng: Quý vị
chẳng biết là quỷ cùng người luôn ở chung lẫn lộn hay sao? Bởi không chỗ nào mà
không có quỷ! Dù ta không mời quỷ đến, nhưng nhà nào cũng có quỷ. Tính ra,
chúng quỷ hiện diện đông hơn người gấp trăm ngàn lần. Nếu người sợ quỷ, thì cần
tích đức hành thiện, ắt quỷ sẽ sinh lòng kính trọng mà hộ trì.
Nếu người làm việc ám muội, thì
quỷ sẽ tranh nhau dè bỉu, nên khó thể sống an.
Nếu đã biết rõ như vậy, thì dù ở
một mình trong nhà tối, mọi người cũng chẳng nên khởi chút niệm quấy hay chút ý
tà, huống nữa là làm ra những việc lỗi…
Loài quỷ nếu là quỷ thiện, thì
thấy người đến ắt nhường đường, khi người đi khỏi chúng mới chiếm khắp đất đó.
Nếu Lệ quỷ (quỷ ác) xuất hiện, ắt
có điềm chẳng lành lớn.
Phải biết trước mặt mọi người
luôn có rất nhiều (thiện quỷ hay ác quỷ). Muốn
không sợ quỷ thì nên: giữ tâm tốt, nói lời tốt, làm việc tốt, được vậy thì các
loài quỷ đang hiện diện đó, sẽ biến thành kẻ hộ vệ cho người.
Chỉ sợ rằng: Loài quỷ được ta
khiến cho kính trọng không có nhiều, nếu có được nhiều thì càng tốt, sợ mà làm
chi?
Giờ tôi xin nói đến việc truyền
âm kinh luận. Nhờ may mắn mà tôi biết được công đức này. Nếu có thể, bạn nên sắp
đặt trong ngôi kiến trúc của mình một nơi phát âm (quảng bá kinh), được vậy thì
môi trường hoàn cảnh lân cận sẽ chuyển hóa triệt để, có đủ năng lực hướng dẫn
nhân tâm. Giống như cõi tịnh Phổ Đà Sơn của Bồ tát Quán Thế Âm…
Ích lợi cực lớn thu được là:
Ngay trong khu vực phát âm kinh chú, không chỉ có người, mà bao gồm cả côn
trùng, tất cả chúng sinh nơi đó, đều được miễn trừ đọa tam ác đạo, có thể siêu
sinh cõi trời, người, hoặc cõi Tịnh của chư Phật.
Do buổi tối thời gian bận rộn
nhiều, nên tôi đổi lại: Mỗi ngày tụng kinh vào buổi sáng sớm. Trong nhà tôi sắm
hai máy cho mở phát kinh thường xuyên: Một máy DVD chuyên phát kinh, chú… tôi đặt
tại Phật đường, một máy phát “Văn Thù Tâm Chú” tôi đặt trên bàn nơi thư phòng.
Tôi hy vọng có thể giúp chúng sinh đến nghe kinh được thọ ích trong tất cả mọi
thời.
Lúc tôi mở DVD phát đĩa kinh,
đã chiêu cảm rất nhiều chúng sinh hữu duyên đến nghe, trong số đó có một con rồng.
Lần đầu bà tôi nhìn thấy vóc dáng khổng lồ của nó thì đã kinh hoàng hét lên: Ôi
chao! Con rắn này sao mà to khiếp!
Bà còn tả là nó nằm phía ngoài
sân thượng của gian thờ Phật. Nó còn lượn tới lượn lui ngoài sân canh trộm. Tôi
khuyên bà đừng sợ mà hãy nhìn kỹ xem: Con “rắn” khổng lồ bà tả đó, nó có móng
hay không? Bà nhìn kỹ rồi đáp có. Tôi giải thích: Đó không phải là rắn, mà là Rồng
(là Long thần hộ pháp!).
Năm nay con rồng ấy lại hiện
thân, lần này nó nằm trên không, chỗ phát ra Văn Thù Tâm Chú.
Trong kinh điển Phật giáo, thường
nhắc đến Thiên Long bát bộ, Long Thiên hộ pháp v.v… song mọi người đều không hiểu
ý này.
Phật Thích Ca trước khi nhập niết
bàn, đã dặn dò Long Vương, chư Thiên… nhắc nhở họ hộ trì Phật pháp. Do đã trải
qua hơn hai ngàn năm, nên nhiều người còn cho đây là chuyện thần thoại phi thực,
không thể nào tin.
Tôi thực cảm ơn chư Thiện tri
thức đã chỉ điểm cho trên con đường tu tập hành đạo, cũng cảm ân đôi mắt âm
dương của bà, cảm ân Long Thiên hộ pháp thị hiện… khiến tôi đối với Phật pháp
có đủ lòng tin.
Câu chuyện tôi kể ra hoàn toàn
có thực, bạn không tin thì cứ xem như nghe chuyện thần thoại vậy. Còn tôi thì vững
tin rằng: Thế giới này thực sự có tồn tại những loài mà mắt thịt của con người
không nhìn thấu.
Ngẩng đầu ba thước có thần
linh, nên chúng ta giờ phút nào cũng phải quan sát và kiểm điểm từng khởi tâm động
niệm của mình.
Nguyện hồi hướng công đức này đến
tất cả chúng sinh tận hư không khắp pháp giới, nguyện tất cả đồng tu hành, đạt
đạo.
Cư sĩ Diệu Thanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét