Đầu năm Dân Quốc, Hòa thượng Diệu
Liên ở chùa Tử Vân thuộc huyện Chương Châu, tỉnh Phúc Kiến, tuy tuổi hơn 80
nhưng vẫn rất khang kiện, ngài thường thuyết giảng Phật pháp giáo hóa cư dân
quanh đó. Ngài dạy họ giới sát, tin nhân quả báo ứng… Bất kể gái, trai, già, trẻ,
hễ nghe đến lời ngài khai thị đều kính ngưỡng tin phục.
Mỗi tháng vào ngày Rằm, mồng Một,
chùa Tử Vân luôn tổ chức pháp hội kéo dài ba ngày, do Hòa thượng đứng ra giảng
pháp. Hễ đến mấy ngày này, cả rừng người đổ về tụ hội rất đông, ai cũng muốn được
nghe ngài khai thị.
Thường ngày, mỗi sáng sớm Hòa
thượng hay đi một mình lên núi, rảo một vòng khắp chung quanh, dù mưa gió cũng
chẳng nghỉ ngơi.
Một hôm ngài lên núi, bắt gặp
cách chỗ mình chừng trăm bước có con rắn dài hai thước bị bệnh nằm đó, đầu đuôi
đều bị thương. Máu mủ xông tanh nồng, đang thở thoi thóp.
Ngài thấy tội nghiệp, bèn cứu
chữa cho nó. Ngài nhai thảo dược, đắp lên vết thương cho rắn, chăm sóc nó xong
rồi, mới quay về chùa.
Hôm sau, lúc Hòa thượng đi thăm
con rắn, thì không thấy nó nữa.
Nửa tháng sau chùa tổ chức giảng
pháp, lúc Hòa thượng đang thuyết pháp, bỗng có con rắn bò vào chùa, thính chúng
mặc dù có kinh hoảng, nhưng không ai làm hại nó.
Hòa thượng nhận ra đó là con rắn từng được
mình cứu nửa tháng trước, bèn bảo: Mọi người chớ sợ, cứ để rắn vào nghe pháp!
Con rắn bây giờ vết thương đã
lành, nó bò đến trước mặt Hòa thượng, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn lại, đầu ngóc
lên, ánh mắt biểu thị đầy niềm tri ân.
Khi Hòa thượng khai thị, con rắn
giống như nghe hiểu hết, khóa giảng kinh kết thúc, nó bò đi. Từ đó, mỗi lần
chùa có khóa giảng, con rắn đều vào nghe pháp rất đúng ngày, khi nghe giảng đến
“giới sát” thì nó lộ vẻ rất hiểu và lãnh hội.
Như thế trải qua hơn một năm,
con rắn đã dài tới ba thước. Tăng chúng trong chùa và tín đồ đều gọi nó là:
Linh xà Tử Vân Nham (Rắn linh núi Tử Vân).
Năm nọ, xứ đó bỗng phát sinh dịch
bệnh, nhiều người bị sốt cao, thuốc men gì cũng vô hiệu nên đành mạng vong, ai
cũng bó tay hết cách, chỉ biết buồn rầu gương mặt nhìn bao người lìa đời.
Hòa thượng thường dẫn đệ tử đi
thăm người bệnh, nhưng không có cách chi chữa trị cho họ.
Ngày nọ, Hòa thượng thấy con rắn
ngậm rất nhiều cỏ, chất thành đống trên núi. Rắn thấy Hòa thượng tới, thì quay
đầu nhìn ngài như muốn nói điều gì. Hòa thượng xem xét đống cỏ tỉ mỉ, phát hiện
ra: Đây là thuốc trị lành bệnh dịch, có công năng hạ sốt… ngài lập tức ôm hết mớ
thảo dược về chữa cho bệnh nhân, nhờ vậy mà họ khỏi bệnh.
Sau đó Hòa thượng đi tìm loại cỏ
tương tự chế thành thuốc viên, gọi là “Phiến Tử Hoàn”, nhưng mọi người thường gọi
là “Thuốc Hòa Thượng”… thuốc này cứu được vô số người.
Hòa thượng Diệu Liên thương yêu
che chở chúng sinh, không những quan tâm con người, mà cả đến loài vật, tất cả
chim, thú, côn trùng… ngài đều che chở.
Ban sơ nếu không phải ngài nhân
từ cứu con rắn, khiến nó cảm động, thì làm sao có được thuốc hay để cứu mọi người?
Tất cả chúng sinh đều có Phật
tính, đều có lòng đại từ như nhau, con rắn là bằng chứng rõ nhất. Hy vọng quí độc
giả nếu đã biết yêu thương người thì cũng nên mở lòng xót thương đến loài vật.
Dù là những sinh mạng nhỏ bé như côn trùng, chúng ta cũng nên che chở, tôn trọng.
50 NĂM SAU MỚI BÁO THÙ
Đây là Phó chủ nhiệm tự thuật
câu chuyện đã xảy ra cho phụ thân ông.
Ông Phó tính rất nghiêm cẩn, là
người không hề nói vọng ngữ. Ông kể phụ thân mình năm 70 tuổi bị bệnh nghẽn mạch
máu não, qua trị liệu mới thấy hồi phục. Sau đó chị ông rước thân phụ về nhà
chăm sóc, thì đột nhiên bệnh lại tái phát. Dùng thuốc chi cũng không hiệu quả.
Bệnh ngày càng nặng, thân nhân thấy có điểm quái lạ, bèn đi hỏi một vị trí tuệ
cao và được biết là có một con rắn tìm phụ thân họ để báo thù. Vì ban sơ có hai
người đồng giết con rắn này, con rắn đã báo thù một người rồi, giờ thì đến lượt
phụ thân họ. Sau này nhờ vị trí tuệ đó hòa giải, con rắn mới chịu đi. Bệnh phụ
thân ông Phó mới hồi phục.
Khi phụ thân lành bệnh rồi,
thân nhân mới tra hỏi việc này, thấy ông ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nhớ ra, bèn
kể:
Năm 17 tuổi ông cùng người bạn
trong làng cùng đập và giết một con rắn. Người kia đã chết mấy năm trước rồi.
Ông không ngờ mình chỉ giết một con rắn thôi, lại bị hậu quả nghiêm trọng như vậy,
vì chuyện xảy ra đã lâu lắm, tính đến giờ có hơn 50 năm rồi. Ai mà biết là con
rắn này vẫn một bề truy đuổi ông, đủ thấy tâm hận thù của nó rất mãnh liệt.
Nhưng chúng ta hãy thử đặt mình
vào vị trí con rắn thì sẽ hiểu: Hơn 50 năm nay, nó mang thân vong linh, nếm trải
nhiều thống khổ mà vô phương giải thoát. Nếu đổi lại là chúng ta, ta sẽ làm thế
nào? Tất nhiên là thù hận phải ôm sâu.
Biết chuyện này rồi, tôi sợ đến
nổi gai ốc, toát mồ hôi lạnh. Vì hồi nhỏ tôi cùng chúng bạn có đập chết một con
rắn rồi đem đi thiêu. Tối hôm đó khi tôi ngủ còn mơ thấy một ổ đầy rắn, sợ đến
muốn xỉu.
Sau đó, tôi còn đập chết một
con rắn nữa, giết một con thì phải thường một mạng, mà tôi giết khá nhiều lần.
Bây giờ tôi đã hiểu ra, cảm thấy
có hai điều cần làm ngay:
1. Phải phóng sinh thật nhiều để
chuộc lỗi và tụng kinh cầu cho những chúng sinh bị tôi giết.
2. Phải nỗ lực tu hành cho đạt
đạo rồi sau hoàn phục ta bà cứu độ các oan thân trái chủ, giúp họ giải thoát an
vui.
Liên Hoa Diệu Âm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét