Tại
khu rừng rậm Kim Phật Sơn (Trùng Khánh), có câu chuyện cảm động giữa khỉ và người
như sau:
Cuối
tháng 7 năm ngoái, tại vùng núi phía Bắc, sơn dân Vương Chí Thành vào rừng hái
thuốc, gặp một con khỉ lông màu xanh đen (hơn hai tuổi) đang bị thương nới tay
trái. Ông liền bồng nó về, lo chăm sóc băng bó vết thương, để nó nghỉ dưỡng
trong nhà.
Được
một tuần, vết thương con khỉ đã lành, nó bèn ra đi, nhưng hằng ngày nó vẫn quay
về thăm ông Vương, thậm chí còn giúp làm việc nhà.
Thỉnh
thoảng có mấy con heo rừng, nhím và các loài thú khác tìm tới trộm thức ăn hoa
trái trong vườn, thì con khỉ này thường xua đuổi, dọa chúng phải bỏ chạy.
Một
ngày cuối tháng 9, khoảng 3 giờ sang, Vương Chí Thành còn đang say ngủ trong
nhà, đột nhiên nghe tiếng đập cửa dữ dội và tiếng la hét chí chóe khiến ông tỉnh
giấc. Ông vội mở cửa ra xem, thì thấy con khỉ về thăm. Ông tiếng tới ôm nó,
nhưng thái độ nó lộ vẻ cuống quýt lạ kỳ, nó né khỏi tay ông và gấp rút kêu to.
Ông
Vương ngơ ngác không hiểu, con khỉ đưa tay chỉ về phía sau núi. Vương nhìn
theo, ông kinh hoàng khi thấy trên núi, đất đá đang đổ sụp và từng tảng đá to
thi nhau rơi xuống không ngừng. Con khỉ đưa tay kéo ông Vương chạy. Ông Vương
cuối cùng đã hiểu: Nguy hiểm đang xảy đến, thế là ông lao vào nhà, lay vợ bồng
con, tất cả cùng chạy bay ra ngoài.
Tiếp
đến ông đi đập cửa từng nhà. Toàn thôn có 5 hộ, tổng cộng hơn nhai mươi người.
bọn họ kịp chạy ra ngoài đào thoát trong khi sơn thạch khổng lồ đang ào ào rơi
xuống hủy diệt hết nhà cửa trong thôn. Sau khi thoát chết, nhiều thôn dân xúc động
bật khóc, nói:
-Thật
nguy hiểm quá, nếu không nhờ con khỉ này cứu mạng, thì chúng ta đều chết cả.
Dân
làng thoát hiểm xong, xúm nhau tìm kiếm ân nhân cứu mạng, thì phát hiện con khỉ
đang ở trên cây, nhìn họ đầy thương yêu và vui mừng, miệng phát ra tiếng kêu
“khọt khẹt”.
Xem
xong câu chuyện này, xin mọi người hãy giới sát phóng sinh. Vì ban cho vật sự sống
cũng chính là ban cho mình sự sống, cứu người cũng là cứu mình. Hành vi cứu
sinh, phóng sinh, đem lại lợi ích vô cùng, công đức lớn lao không thể kể hết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét