9. NGỌN GIÁO NƠI TƯỢNG
QUAN CÔNG
Đa số chúng tôi đều rất tin
nhân quả báo ứng, vì đã chứng kiến nhiều vụ án ly kỳ mà khoa học không thề giải
thích được. Phần đông các bạn đồng nghiệp của tôi, trên xe đều thờ tượng Phật
hoặc đeo chú hộ thân… Trước khi xuất phát chúng tôi thường chắp tay niệm Phật, im
lặng cầu nguyện, điều này đã thành quy luật bất thành văn. Thành phố Bắc Kinh
là nơi tôi công tác, đã phát sinh nhiều vụ án rất quái, phải nói là khó mà
tưởng tượng ra.
Trước hết xin tự giới
thiệu: Tôi làm cảnh sát đã 17 năm, mới đầu tôi làm ở đồn công an. Sau đó tôi được
điều đến Đại Hưng, phục vụ tại trường cảnh sát một năm, khi cấp trên đến tuyển
người tác nghiệp đặc biệt, một lão cảnh sát già dặn kinh nghiệm đã chọn tôi.
Thế là ông trở thành sư phụ Hình cảnh của tôi, cho đến nay vẫn còn làm việc
chung với nhau
Chúng tôi giống như hai
cha con. Sư phụ tôi năm nay 52 tuổi, ông làm cảnh sát đã 35 năm rồi. Ông dạy
tôi rất nhiều điều hay. Giờ tôi xin kể một vụ án lạ, nhưng xin phép được ẩn tên
người lẫn địa chỉ và thay bằng hóa danh.
Trước tiên, xin kể chuyện
khi tôi vừa đến đội Hình cảnh công tác. Lúc đó vào năm 1994, chúng tôi nhận
được tin báo có người chết gần nhà hát mới vừa khai trương. Kẻ báo án nói là do
xảy ra đánh lộn trước cửa nhà hát, nên phát sinh chết người. Nhưng khi chúng
tôi tới hiện trường điều tra thì không phải vậy!
Lý do khiến người bị tử
vong, nói ra rất kỳ quái: Nạn nhân vừa bước vào trước cửa nhà hát thì bị trợt
chân loạng choạng, rồi va vào mũi trường thương nơi tượng Quan công cao hơn một
mét và bị mũi giáo đâm lủng yết hầu nhằm ngay động mạch chính, người quanh đó
nhìn thấy máu nơi cổ ông phun bắn ra… thảy đều hoảng kinh, nhưng không ai dám
tiến tới gần, do vậy mà việc cấp cứu bị chậm trễ, khiến nạn nhân tử vong.
Lúc đó nhà hát có ít
người, đương thời trước cửa nhà hát là một chốn rất hào hoa, nơi cửa đặc biệt
trang thờ một tôn tượng Quan Công tay cầm cây trường thương, đây cũng chính là
nguyên nhân phát sinh kỳ án. Chúng tôi mời ông giám đốc tên Vạn Nguyên về đồn
thẩm vấn một lúc lâu, sư phụ tôi hỏi ông:
– Ông kinh doanh thì sao
lại cúng thờ tượng Quan Công? (Bởi vì đa số người làm ăn thường cúng tượng thần
tài. Cũng có thuyết cho Quan Công là Võ tài thần – Võ thần lẫn Tài thần).
Giám đốc nói:
– Đây là do đám ca sĩ
tặng cho tôi sẵn trước rồi, tượng vừa mới được chở tới tối đó thôi…
Chúng tôi lập tức tìm
người bạn chuyên làm nghề đồng của giám đốc tên là Tử Hưng, (Y là nghệ nhân đã
làm ra cây trường thương này) để thẩm vấn. Lúc ấy người nhà Tử Hưng mới phát
hiện ra: ông ta mất tích đã ba ngày nay rồi, không ai nhìn thấy ông. Gọi điện
liên lạc cũng không được. Lúc đó chúng tôi linh cảm trong đây nhất định là có
chuyện.
Chúng tôi vội quay lại
tìm ông giám đốc hỏi về quan hệ của Tử Hưng. Vạn Nguyên kể ông và Hưng chỉ là
bạn làm ăn, nói đến đây ông sực nhớ ra: Hai ngày trước tại quán nhậu, Hưng ngỏ
ý muốn mua xe, giám đốc có bảo Hưng là: Sẽ tốn tiền nhiều lắm đó!
Nhưng Hưng tỏ vẻ rất muốn
mua, còn vui miệng bảo: sắm xe mới xong sẽ cho giám đốc lái thử. Vạn Nguyên
nghe y phát biểu thì thầm nghĩ đây chỉ là lời nói đùa trong lúc nhậu nên ông
chỉ mỉm cười mà không lưu tâm.
Chúng tôi nghe tới đây
liền hỏi giám đốc: Ông ta có kinh doanh gì khác nữa không? Bình thường có ưa
tiêu xài lớn chăng?
Vạn Nguyên đáp: ôi dào,
tính Tử Hưng không những bỏn sẻn mà lại nhát gan, cho dù gã làm nghề đồng,
trong tay có được mấy vạn, nhưng nếu muốn mua xe thì tiền vẫn chưa đủ.
Sau hai tuần điều tra về
Tử Hưng, Chúng tôi phát hiện ba vạn mốt ông cất trong nhà đã biến mất, hơn nữa
cũng hay tin ông từng khoe với nhiều bạn bè là mình muốn mua xe. Mới đây ông có
hợp tác với người bạn bên xây dựng kiếm thêm được mớ tiền, hơn nữa người thợ
xây này gần đây hay ghé nhà tình nhân của ông uống rượu.
Trong thời gian đó, bên
Sở công an Tây La Viên báo tin, họ vớt được cái đầu người đã phân hủy trong
dòng Tây La Viên, qua khám nghiệm điều tra của Pháp y và Hình cảnh, mới biết
đây chính là đầu của Tử Hưng, ông bị hung thủ dùng búa chặt đầu, sông Tây La
Viên chỉ là nơi hung thủ ném thủ cấp phi tang.
Chúng tôi lập tức phái
người tìm ả tình nhân tên Mỹ Lệ của Tử Hưng, trải qua bao quanh co lắt léo mới kiếm
ra mụ ta đang ẩn trốn ở miền quê Hà Nam, bèn mời về Bắc Kinh thẩm vấn.
Tối đó Mỹ Lệ khai: Ả và
Tử Hưng quen nhau hơn hai tháng, một hôm lão dẫn về một gã thợ xây khoảng 30
tuổi tên Sang, người Đông Bắc. Trong tiệc nhậu Tử Hưng luôn mồm khoe mình muốn mua
xe. Sau đó tên Sang đã một mình tìm đến nhà Mỹ Lệ, hỏi thăm số tiền Tử Hưng
muốn mua xe hiện đang cất ở đâu? Mỹ Lệ nói hiện cất trong nhà ông ta. Sau đó y
ghé nhà Mỹ Lệ mấy lần, bị Tử Hưng phát hiện, thế là giữa Sang và Hưng xảy ra ẩu
đả.
Khi Sang bỏ đi rồi, có
lần y quay lại tìm Mỹ Lệ, rủ ả cùng hợp tác để giết chết Hưng, chiếm lấy số
tiền và đưa nhau về Hắc Long Giang ở, sẽ không ai phát hiện ra. Hai người cùng
bàn bạc kế mưu là sẽ giết Hưng như thế nào.
Sau đó Sang bảo trước
tiên Mỹ Lệ hãy giao chìa khóa nhà cho gã, rồi cố gắng chuốc cho Hưng uống say,
sau đó gã sẽ ra tay. Đêm đến, hai người làm y theo kế hoạch, Sang thừa dịp Hưng
uống say thì rút chìa khóa tự mở cửa tiến vào, Tử Hưng nghe tiếng động liền
ngoái đầu ra nhìn, thì bị Sang dùng búa chém, thi thể Hưng được họ chôn dưới
gốc cây trong vườn.
Chúng tôi lập tức truy nã
tên sát nhân, tìm một hồi thì phát hiện ra tên Sang chính là nạn nhân ba tuần
trước đã bị té, cổ va vào ngọn giáo rồi vong thân ngay trước nhà hát.
Lúc này mọi người mới
hiểu ra ngọn nguồn. Ai cũng nói: Do tên Sang là hung thủ giết người, nên y đã
bị hồn Tử Hưng hiển linh báo thù. ông đã khiến Sang phải bỏ mạng dưới ngọn giáo
do chính tay ông làm ra. Tình tiết vụ án quả là ly kỳ ngoài sức tưởng, chứng
minh nhân quả báo ứng hiện rất nhanh và không hề hư dối.
Tôi kể câu chuyện này hy
vọng bạn đọc thâm tín nhân quả: Hễ khởi tâm động niệm, hành sự chi… đều phải
cực kỳ cẩn trọng và chớ nên làm thương hại người khác.
Cảnh sát T
0 nhận xét:
Đăng nhận xét