Châm ngôn
cuộc sống
tập 1
THÍCH THIỆN PHƯƠNG
sưu – tập
Lời nói đầu
Tuyển tập Châm Ngôn Cuộc sống, được
tổng kết của nhiều tác giả gom lại, là những câu ngắn gọn dễ nhớ và cô đọng,
tóm tắt những điều hay lẽ phải trong cuộc sống, giúp cho người áp dụng trong
tiến trình tu tập, tháo gỡ được phiền não, nối kết được ơn nghĩa với người
thân, tình thân với bạn bè, xóa tan hiềm khích, an lạc trong cuộc sống. Đời và
Đạo không xa, hiện tiền là Cực lạc tương lai vãng sanh không hoài nghi.
{]{
Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha kính mẹ mới là chân tu
Câu nói này dành cho cá
biệt những người đi chùa tu tập mà thiếu trách nhiệm gia đình, đối với cha mẹ,
chồng con v.v...
{]{
Nhất tu thị, nhị tu tại gia thứ ba mới tu chùa
Tu chia làm ba môi
trường : Gia đình, xã hội và chùa.
Thứ nhất tu tại gia: phải tròn trách nhiệm đối với gia
đình
Thứ hai tu ở chợ :
Là ngoài xã hội phải chu toàn một người công dân gương mẫu. Biết nhẫn
nhịn, biết chia sẻ, biết khoan dung độ lượng…
Thứ ba tu chùa : Là tu để có an lạc và giải thoát.
Mục tiêu chính của sự tu theo Phật là giải thoát. Giải thoát khổ đau và giải
thoát sanh tử. Có giải thoát được khổ đau thì sẽ có giải thoát sanh tử.
{]{
HAI CHỮ TỪ BI TIÊU TRỪ
NGHIỆP CHƯỚNG
MỘT CÂU PHẬT HIỆU CHUYỂN HÓA
MÊ LẦM
{]{
TU nói cho đủ là TU
SỬA. Tu sửa có ba trường hợp:
Tu sửa thân, tu sửa tâm
và tu sửa hoàn cảnh.
Tu sửa thân là làm cho thân mạnh khỏe, sạch sẽ, không đau
bịnh, không bị nóng, lạnh, đói, rét chi phối.
Tu sửa Tâm: tức là thay
tâm đổi tánh, nghĩa là trừ bỏ tánh tham lam ích kỷ, sân giận, si mê, ganh ghét
tỵ hiềm v.v. ..
Chuyển tâm tham thành
tâm bố thí. Chuyển tâm sân thành tâm từ bi. Chuyển tâm si mê thành tâm trí tuệ,
chuyển tâm ganh tỵ thành tâm hoan hỷ v.v...
Tu sửa hoàn cảnh là làm
cho chỗ ở của mình, môi trường sinh sống của mình sạch sẽ khang trang. Như nhà
cửa, vườn tược, cây cối xanh tươi, đường đi lối vào thông thoáng...
Tu là tu cả vật chất
lẫn tinh thần, đó là bước đầu của sự tu tập. Nếu mọi người làm được ba điều này
thì, bản thân mình được an lạc, gia đình êm ấm, xã hội bình an, thế giới hòa
bình, mưa thuận gió hòa.v.v...
{]{
Cha còn ta chẳng nói năng
Đến khi cha chết làm văn tế ruồi
{]{
Một số sinh vật không thấy ban ngày
Một số sinh vật không thấy ban đêm
Còn người nóng giận thì không thấy
Cả
ban ngày lẫn ban đêm
{]{
CUỘC ĐỜI LÀ CÕI TẠM
Đời này cõi tạm mà thôi
Giàu sang, nghèo khó, chết rồi như nhau
Cùng nằm dưới một hố sâu
Lấp xong là hết nào đâu khác gì
Vậy nên đừng có so bì
Tham sang bỏ ngãi chỉ vì háo danh
Đừng kèn cựa, đừng đua tranh
Đừng dìm người khác để dành phần hơn
Đói mà nhân cách sạch thơm
Hơn giàu mà dạ tối om muôn lần
Nên ăn ở có phúc phần
Chớ nên làm chuyện ngu đần hại nhau
Sống là phải nghĩ về sau
Đừng vì ham lợi mà mau quên nghĩa tình
Người ta cũng sống như mình
Sang giàu rồi chớ coi khinh người hèn
Kẻ nghèo thì chớ hờn ghen
Thấy người giàu có đừng đem lòng hờn
Vô ưu, vô ngã, là hơn
Chết rồi của có đem chôn cùng người
Trần gian là chốn tạm thời
Đừng vì danh lợi mà đánh rơi hồn mình
Sống sao trọn nghĩa vẹn tình
Sống sao cho dạ thanh bình thảnh thơi
Sống sao cho đúng người ơi
Sống sao cho khỏi tiếng đời chê bai ./.
{]{
Thì hãy trả thù
Nếu bạn muốn an vui mãi
mãi
Thì hãy tha thứ khoan
dung
{]{
TU THẾ NÀO CHO ĐÚNG
Ăn chay niệm phật chưa phải là tu,
Đi chùa vái lạy cũng chỉ tu mù
Tụng kinh trì giới sanh trí tuệ
Quán tâm sửa tánh thật chân tu
Tu thì phải sửa đổi mới là tu
Sửa tánh tham thành bố thí
Sửa tánh ganh tỵ thành hoan hỷ
Sửa tánh ích kỷ thành vị tha
Sửa tánh vô tâm thành hòa nhã
Sửa tánh cố chấp thành buông xả
Sửa tánh khinh khi thành kính mến
Sửa tánh cao ngạo thành khiêm cung
Sửa tánh hẹp hòi thành bao dung
Sửa tánh bi quan thành tích cực,
Sửa tánh lười biếng thành siêng năng
Sửa tánh hơn thua thành nhẫn nhịn
Sửa tánh si mê thành trí tuệ
Sửa hết được như thế mới gọi là tu ./
{]{
GIẬN
Giận làm cho trí bất minh
Giận làm cho họ khinh mình mà thôi
Giận làm cho ta nói những lời không hay
Giận làm cho kẻ địch vỗ tay
Giận làm cho cuộc sống ngày càng ngắn đi
Giận làm cho phu phụ chia ly
Giận làm cho ta chuốc sầu bi vào lòng
Giận làm cho sự nghiệp long đong
Giận làm cho ta vướng vào vòng bê tha
Giận làm cho xấu hổ mẹ cha
Giận làm cho ta dính Ta-bà nhiều hơn
Giận làm cho mất nghĩa anh em
Giận làm cho suy nghĩ đớn hèn tối tăm
Giận làm cho hành xử hung hăng
Giận làm cho đối thủ nhăn răng chê cười
Giận cuối cùng chẳng có được chi
Chỉ mang thêm nghiệp suốt đời mà thôi../.
{]{
CHẾT VUI
Sống thì ăn cháo, ăn rau
Chết con mấy đứa đua nhau cúng gà
Sống thì nhà chẳng ra nhà
Chết con xây mả, xây mồ cao to
Sống thì bữa đói bữa no
Chết con nó gửi xuống cho đủ đầy
Bây giờ mình sướng hơn Tây
Biết vậy mình xuống đây lâu rồi
Ngày xưa mình sống trên đời
Con cháu nhăn nhó nói lời đắng cay
Mình chết chúng đã đổi thay
Nghiêm trang cung kính chắp tay đàng hoàng
Năm nào cũng gởi tiền vàng
Mình tiêu không hết phải mang cho người
Bây giờ mình quá vui tươi
Sống lặng lẽ khóc, chết cười nhăn răng ./.
{]{
SỰ TÁC ĐỘNG CỦA LỜI NÓI
Một lời nói bất cẩn, có thể
Nhóm lên sự xung đột,
Một lời nói cộc cằn tàn nhẫn, có thể
Phá hỏng cả một cuộc đời người khác
Một lời nói đúng lúc, có thể
Xua tan hết căng thẳng khổ đau của người
Nhưng một lời nói yêu thương, có thể
Chữa lành những vết thương lòng và đưa người hạnh phúc.
{]{
Làm người đừng nên lợi dụng, sự thông
minh và quyền lực của mình, để dối gạt mọi người khác. Cái mà ta được chỉ là vật chất, còn cái mà ta
mất đi là Nhân Cách của một con người.
{]{
Cái thân làm tội cuộc đời
Cái miệng nói lắm thành lời hại thân
Bao nhiêu cái họa đường trần
Đều từ cái miệng mới cần phải tu
GANH GHÉT VÀ THÙ HẬN
Ở đời ganh ghét chẳng được chi
Thù hận hại nhau chẳng được gì
Xã hội bao la người mỗi tánh
Rộng lượng bao dung bớt sầu bi
Những người hiểu biết gạt sân si
Kẻ kém nhận thức hay so bì
Học nhiều, học ít, không quan trọng
Hơn nhau, đạo đức, mặt lễ nghi
Giỏi thì làm tướng, dốt làm ku ly
Đèn ai nấy sáng, chớ khinh khi
Hơn thua, đức độ, tâm hiếu, nghĩa
Giàu, giỏi, hẹp tâm, cũng vứt đi ./.
{]{
Tâm
an-trí tịnh thì mọi việc thành công
{]{
NHỊN VÀ NHỊN
Nhịn để đối phó người hay ghét mình
Nhịn để tâm trí anh minh
Nhịn để tình nghĩa mãi
còn vẹn nguyên
Nhịn để nghe một lời
khuyên
Nhịn để quan sát người
ta làm càn
Nhịn để kiên nhẫn bền
gan
Nhịn để mình được bình
an trong đời
Nhịn để nắm bắt thiên
thời
Nhịn để thấu hiểu
miệng đời thế gian
Nhịn để thoát khỏi
gian nan
Nhịn để cảnh giác kẻ
gian hai lòng
Nhịn để thấy rõ đục
trong
Nhịn để suy nghĩ sẽ
không làm liều
Nhịn để qua cơn bão
chiều
Nhịn để giảm bớt những
điều xấu xa
Nhịn để phòng kẻ hại
ta
Nhịn để tỉnh thức cho
qua hận thù
Nhịn để giác ngộ đường
tu
Nhịn để ta được giác
ngộ Chân Như rạng ngời ./.
{]{
SỐNG TRÊN ĐỜI HÃY NHỚ
Hoa
đẹp hoa tươi hoa lại héo
Tình
đẹp, tình sâu tình vẫn tàn
Rượu
đắng rượu cay rượu vẫn hết
Người
hứa người thề người vẫn quên
Trăng
lên trăng tròn trăng lại khuyết
Tuyết
rơi tuyết phủ tuyết lại tan
Hoa
nở hoa rơi hoa lại tàn
Tình
đẹp tình sầu tình ly tan
Người
xấu người đẹp rồi cũng chết
Thiên
tài địa vị rồi cũng sẽ tan
Cao
sang danh vọng cũng sẽ tàn
Phấn
son nhan sắc đâu còn mãi
Chỉ
có chân thành tồn tại với thời gian ./.
{]{
SỐNG VƯỢT QUA
THỊ PHI
Từ bây giờ tôi sống cho tôi
Chẳng quan tâm đến miệng đời đàm tiếu
Cũng không cần ai cảm thông thấu hiểu
Tự một mình xoa dịu nỗi thương đau
Mạnh mẽ bước trên muôn vạn nẻo đường
Tiếng thị phi lẽ thường tình nhân thế
Nên chẳng màn hay ưu phiền câu nệ,
Lời điêu ngoa để dạ ích lợi gì
Sống thật thà đạp dư luận mà đi
Lòng phân vân là khi mình lầm lỗi
Cứ thẳng ngay sợ chi ngàn lời nói
Bước nhẹ nhàng trên lối cuộc đời ta
Thấy đủ rồi nhưng cay đắng xót xa
Sống lặng im nào là khờ dại
Quá khứ buồn sẽ không còn tồn tại
Bởi từ giờ tôi phải sống cho tôi.
{]{
Sống nhẫn nhịn không
phải là nỗi nhục
Vì yêu đời lắm lúc phải
cho qua
Hơn thua chi để cuộc
sống bất hòa
Đời biết nhẫn là nhìn
xa thấy rộng
Nếu vấp ngã hãy tự mình
đứng dậy
Đừng nằm im là thất bại
cả cuộc đời./.
{]{
NHỚ ƠN MẸ
Cảm ơn Mẹ ! đã một đời vất vả
Ẳm bồng con từ thuở mới còn thơ,
Dìu dắt con trên những chặng đường đời
Bao khó nhọc, nụ cười luôn vẫn nở
Cảm ơn Mẹ, cho con từng nhịp thở
Từ lời ru, tình yêu ấy là vô bờ
Dù cuộc đời có những lúc chơi vơi
Mẹ luôn đến bên con hằng như thế
Nhớ đến mẹ lòng con thầm rơi lệ
Ơn cù lao muôn một trả chưa xong
Nợ mẹ cha con tạc dạ ghi lòng
Nguyện đáp trả ơn sinh thành biển rộng
{]{
NUÔI CON
Cuộc đời vất vả nuôi con
Cầu mong con lớn nhờ con về già
Vậy mà khi tuổi xế tà
Sức lực cạn kiệt thân già ốm đau
Con cái thì lại ganh nhau
Chăm được ba bữa càu nhàu rên la.
{]{
ĐỪNG VÌ CÁI SAI
CỦA NGƯỜI MÀ ĐÁNH MẤT CÁI THIỆN CỦA MÌNH
Phàm đã sinh ra làm kiếp con người, không ai có thể tránh
khỏi những thị phi khen chê, những phỉ báng vu khống, những hàm oan cay nghiệt.
Cho nên, không có ai chẳng bị kẻ khác chỉ trích chê bai sau lưng, nhưng ở trước
mặt người ta không nói ra mà thôi.
Đối với những thứ thị phi, vu oan, phỉ báng này sẽ làm cho
chúng ta nếu không sáng suốt bình tĩnh, nếu không tu dưỡng đàng hoàng, nhiều
khi phải xao động mà sanh phiền não, gây chướng ngại trên đường tu.
Cho nên khi đứng trước thị phi vu oan, phỉ báng, ta nên ẩn
nhẫn mà vượt qua, không nên đi tranh chấp hơn thua cùng người.
Vì sao? Vì người cố
tình vu oan, phỉ báng, lôi kéo thị phi với ta là người sai, nay ta vì cái sai
của người, mà đánh mất cái thiện, cái thanh tịnh, bình an của ta. Vậy có đúng
hay không?
Tranh cãi hơn thua cùng người chỉ thỏa mãn cái bản Ngã của ta
lúc đó mà thôi, nhưng hậu quả thì sao?
Phật nói trong kinh cho ta biết: “Một niệm sân tâm khởi, bá
vạn chướng môn khai”. Chỉ vì một niệm sân khởi lên, ta liền muốn cùng người đôi
co, tranh luận hơn thua để rồi các cửa chướng ngại đều mở ra. Công phu thiền
định trong phút chốc mất sạch, tâm thanh tịnh theo đó cũng tiêu tan, bản tánh
lương thiện của ta chỉ vì cái sai của người mà ta đánh mất.
Vậy thì cái được không đủ để bù vào cái mất, quả thật không
đáng! không đáng! Phàm làm con người, ai
cũng thích lời khen, ghét tiếng chê, ưa thích bới móc điều dở của người, không
dè mình cũng đầy những lỗi lầm, chẳng có chi là tốt đẹp. Cho nên chúng ta là người tu hành chân chính,
cần phải giữ lập trường của chính mình, càng nên tin sâu lý Nhân quả, đừng xao
động tiếng hay dở bên ngoài.
Kinh pháp cú nói: “Ngọn núi cao đứng vững giữa cơn giông tố, người
chân chánh an nhiên giữa tiếng thị phi ”. Tất cả tiếng khen chê bên ngoài,
không làm cho ta tốt hay xấu, siêu hay đọa, mà tốt hay xấu, siêu hay đọa là do
nơi ta. Nếu ta gây nhân lành, thì dù người ta có khinh ta là xấu xa tội ác, ta
vẫn được siêu thăng. Trái lại, ta gây nhân ác, tuy người quý trọng, khen ngợi,
ta vẫn chịu đọa lạc.
Ví như tờ giấy trắng bị vết mực lem, cứ để yên thì nó chỉ dơ
một chỗ đó, rồi lần theo thời gian sẽ phai nhạt đi. Nếu lấy đồ lau chùi, tất sẽ
hoen ố toàn diện. Hãy để tất cả những thị phi, phỉ báng trôi theo dòng thời
gian, rồi lần lần tan biến vào hư không.
Hãy biết trân trọng thời gian còn lại của đời mình mà lo tu
tập cho tốt, đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích trong những phiền não
thị phi, để rồi một ngày kia thảng thốt nhìn lại mà giật mình sợ hãi hỏi rằng :
“Đã bao nhiêu mùa xuân trôi qua, sao ta còn chưa tu tập”
(Lời khai thị: Cố HT
Thiện Tâm)
{]{
Trên đời có ba thứ nguy hiểm:
Rượu ngon, tiền bạc và vợ đẹp. Rượu ngon làm người mất trí, tiền bạc
nhiều làm người ta bất chính, vợ đẹp làm người đau khổ nhiều. Vì rượu ngon
khiến người ta thích uống, tiền bạc nhiều khiến người ta mờ át lương tâm, vợ
đẹp thường hay phản bội. Vì thế tốt nhất là mất cả ba.
{]{
NHẪN
Nhẫn tiếng hơn thua có hại gì
Nhẫn là sửa tánh diệt sân si
Nhẫn trau tâm đạo cho bền chí
Nhẫn ấy cũng là mức cử thi
NHỊN
Nhịn điều sỉ nhục tấm thân yên
Nhịn việc hơn thua tránh lụy phiền
Nhịn kẻ thiểu căn lòng đại lộ
Nhịn mẫm dục vọng đắc Thần Tiên
{]{
Đã biết chốn ni là quán trọ
Hơn, thua, hờn,oán để mà chi
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
Hỏi họ mang theo được những gì
{]{
Thở đi ! em vẫn sống
Cười đi ! khoảnh khắc đẹp tuyệt vời.
{]{
BUÔNG GIẬN HỜN
Sống trên đời đừng có hận thù làm chi
Đừng bon chen quá mà làm gì cho khổ
Nụ cười kia mới là liều thuốc bổ
Xua ưu phiền và xóa sạch niềm đau
Sống ở đời ai biết được ngày sau
Ai biết trước phút giây mình tàn lụi
Cát bụi rồi cũng trở về cát bụi
Ai chẳng một lần trở lại cõi hư vô
Hãy vui lên mặc cuộc sống xô bồ
Hãy trân trọng nhau khi còn có thể
Hãy yêu nhau như ngày mai là ngày tận thế,
Mất nhau rồi có khóc cũng để làm chi
Hãy đứng dậy và can đảm bước đi,
Khám phá biết bao chân trời đang rộng mở
Trân trọng bản thân, nâng niu từng hơi thở
Bởi mỗi bông hoa đâu có nở hai lần.
{]{
TẬP BUÔNG
Mỗi ngày tôi tập một chữ “buông”
Buông thương, buông ghét, buông buồn,
buông vui
Buông cho nó khỏe người ơi
Buông cho lòng dạ thảnh thơi nhẹ
nhàng
{]{
Xin tặng cho nhau một chữ “ nhàn ”
Sống đời yên ả khỏi lầm
than
Cầu mong tất cả đừng toan
tính
Để kiếp con người bớt trái
ngang
{]{
IM LẶNG
Im lặng không phải là hèn
Im lặng là để luyện rèn thân tâm
Im lặng không phải đứng nhìn
Im lặng là để quán mình tịnh tu
Im lặng không phải là ngu
Im lặng không oán không thù thảnh thơi
Im lặng nhìn đất nhìn trời
Im lặng miệng nở nụ cười Chân Như
TIỀN CÓ THỂ MUA ĐƯỢC
TẤT CẢ KHÔNG?
Tiền có thể mua được
ngôi nhà- Nhưng không thể mua được tổ ấm,
Tiền có thể mua
được đồng hồ- Nhưng không thể mua được
thời gian,
Tiền có thể mua được
chiếc giường- Nhưng không thể mua được giấc ngủ,
Tiền có thể mua được
quyển sách - Nhưng không thể mua được kiến thức,
Tiền có thể mua được
thuốc - Nhưng không thể mua được sức khỏe,
Tiền có thể mua được
máu- Nhưng không thể mua được sự sống,
Tiền có thể mua được
thể xác- Nhưng không thể mua được tình yêu,
Tiền có thể mua được nô
bộc- Nhưng không thể mua được sự phục tùng
Tiền có thể mua được dự
luận- Nhưng không thể mua được sự im lặng,
Bản chất của đồng tiền
không tốt không xấu, chỉ do người sử dụng, nó trở thành tốt xấu.
Đừng để bạn làm nô lệ
đồng tiền, mà hãy làm chủ nó.
Nếu bạn nô lệ nó bạn mất tự do, nếu bạn muốn tự do, thì phải
biết làm chủ nó. Thế mà tiền là cái chi chi, bây giờ cả trên thế giới người ta
chỉ có tin đồng tiền.
{]{
HƠN THUA Ở ĐỜI
Ở đời ai cũng con
người,
Hơn thua giành giật của
đời làm chi
Một mai hơi thở dứt đi
Ngọc ngà châu báu có gì
của ta
Trăm năm trong cõi
người ta
Mấy ai không chết,
không già, không đau
Cuộc đời như giấc chiêm
bao
Càng gây ân oán càng
nhiều khổ đau
Phù sinh cũng chỉ bấy
nhiêu
Cái thân như tắt, bóng
chiều mây trôi
Sinh ra chịu khổ đủ rồi
Trần gian là chốn ưu
phiền lắm thay
Nào đâu có phải cảnh
tiên
Lợi danh phút chốc ưu
phiền khắp nơi
Làm người sao khỏi tội
mang
Tu sao đặng phước chuộc
tội đã mang
Tu sao để Phật thấy ta
Chớ tu mà thấy tâm ma
hiện hình
Làm lành tâm thường an lành
Làm ác họa đến rất nhanh đó mà
Cố tu thoát nghiệp Ta
bà
Sớm ngày quét sạch bụi
trần u mê
Nam mô Quán Thế Âm Bồ
Tát ./. {]{
KHÙ KHỜ
Con người vốn rất đơn giản
Nhưng đôi khi cũng rất đáng sợ
Một tấm lòng lương thiện, thì bao dung được tất cả,
Một trái tim độc ác, có thể hại vô số người
Thông thường tính toán với bạn bè thì mất đi tình cảm
Tranh chấp với người thân thì ân nghĩa không còn
Ganh đua với đồng nghiệp thì chuốc lấy đề phòng
Làm người quá tinh quái kẻ khác sẽ lánh xa
Làm việc quá khắt khe dễ khiến người oán thán
Gặp chuyện gì cũng quyết đấu đến cùng
Có chút lợi danh thì cố tranh cho bằng hết
Cuối cùng cái mất đi là lòng người
Còn cái bản thân cũng
trở nên hèn hạ
Cho nên khi đối diện
với tiền tài lợi ích,
Biết khù khờ một chút
sẽ không mất hòa khí
Khi ân nghĩa bị tính
toán, khù khờ một chút thì không thẹn với lòng,
Người tranh danh đoạt
lợi, mình khù khờ một chút, sẽ không mệt đầu óc,
Lúc gặp thị phi, nếu
khù khờ một chút, sẽ không vạ lây
Con người không ai là
hoàn mãn
Dù có kẻ ngưỡng mộ, có
người đố kỵ
Nhưng trong sâu thẳm
mỗi người đều hy vọng
Mình không vướng phải
thị phi giành giật
Người thật sự có trí
tuệ sẽ không sống quá khôn ranh
Suốt ngày mưu toan các
kiểu,
Mà tập lấy sự khù khờ
để giữ gìn sự lương thiện và tránh xa những cuộc đấu tranh không hồi kết
Cuộc đời ngắn ngủi,
biết vừa lòng thỏa chí thì mới thong dong
Cuộc sống bề bộn, biết
khù khờ một chút mới tự tại./.
{]{
Hoa nở rồi phải tàn
Tiền vàng rồi sẽ hết
Địa vị rồi sẽ thôi
Chỉ có tính người
Là sống mãi với thời gian
{]
GIEO NHÂN GẶT
QUẢ
Con người sống trên đời,
Mỗi người một cảnh,
Khó lời phân bua
Đôi khi gánh chịu cay chua
Cũng là nghiệp chướng hơn thua làm gì
Đừng gieo ân oán thị phi
Bon chen giành giật chỉ vì lợi danh
Để rồi thêm muối thêm hành
Làm cho người khác trở thành nạn nhân
Luân hồi nhân quả xoay vần
Gieo gì gặt nấy chẳng cần cầu xin
Nếu ai thực sự chưa tin
Hãy nhìn cuộc sống hiện in quanh
mình
Chắc hẳn ta sẽ giật mình
Nghiệp xưa nay trả thân hình khổ đau
Xác thân trí lực nát nhàu
Sống cũng như chết cần mau tu hành
Giải nghiệp đời sẽ an lành
Phước đức tăng trưởng Phật dành phần ta
Mai này hết cảnh xót xa-Đường về Cực lạc đài hoa đón chờ./.
{]{
KHAM NHẪN
Đừng trách chi, cuộc đời là thế đó
Nếu thanh cao còn gì nghĩa cuộc đời
Phải nổi trôi cho thân những đầy vơi
Phải phong trần cho đượm mùi gió
bụi
Đừng trách chi cuộc đời sao cay đắng
Nếu không mùi có vô vị lắm không
Đừng trách chi tình người sao kỳ lạ
Một bức tranh phải đủ sắc đủ màu
Đã làm người phải thấm nghĩa thương đau
Mới hiểu được trần gian đau khổ
Ta chân thật nhận tất cả có hơn họ không
Người sung sướng có gì hơn ta được ./.
{]{
SỐNG CHẬM
Ai cũng muốn đời mình luôn hạnh phúc
Ai ngờ rằng đến lúc tiệc cũng phải tàn
Sống ở đời ai giữ mãi được dung nhan
Đời vô thường như một làn sương khói
Sống ở đời con người luôn thay đổi
Đừng trách ai giận dỗi bỏ ta đi
Khi hết duyên níu kéo có được gì
Hãy chấp nhận và gạt đi nước mắt
Số phận ta trời cao nào xếp đặt
Duyên nghiệp đời, nút thắt đều do ta
Đời thiện ác luân hồi vay rồi trả
Trách chi ai khi tất cả do duyên
Ta hãy sống một cuộc đời không e thẹn
Lòng dặn lòng trọn nghĩa tình thâm
Dù cuộc sống chìm nổi bao thăng trầm
Sống yêu thương thật không gian dối
Khi thức tỉnh, thành tâm nguyện sám hối
Làm lại đời và sửa đổi bản thân
Lấy yêu thương làm món ăn tinh thần
Tâm từ ái, nghĩa nhân xin trọn vẹn ./.
{]{
CỐ LÊN
Cố lên nhé ! Tôi ơi đừng chán nản
Đâu ai muốn đời mình nhiều nước mắt
Giọt buồn rơi, cũng quặn thắt tâm can
Chấp nhận thôi, duyên nghiệt bẻ bàng
Có trả hết để đời sang trang mới
Cố lên nhé! Vì tương lai sắp tới
Câu chuyện buồn bỏ lại với thời gian
Đời còn nhiều những thứ phải đa mang
Thanh lọc bớt cho đời thêm thanh thản
Cố lên nhé! Tôi ơi đừng chán nản
Con sông đời hung hãn cũng chỉ thế thôi ./.
{]{
BẢY SỰ THẬT
CHUA CAY TRONG ĐỜI NGƯỜI
1. Chua chát của đời người là: Dù nhà to cửa rộng, đẹp đẽ thế
nào, cũng chỉ là nơi ở tạm. Không quá tám mươi năm. Cái quách sành (cái mồ, cái
mã), mới thật là nhà ở vĩnh hằng của tất cả chúng ta.
Thế nên, nhà rộng chẳng bằng tâm rộng, bề ngoài giàu có không bằng cõi
lòng bao dung khoáng đạt.
2. Sai lầm lớn nhất đời người là dùng sức khỏe để đánh đổi
lấy vật ngoài thân, người kiếm cớ vin
vào những lý do không có thời gian để rèn luyện thân thể, thì sớm muộn gì cũng
phải bỏ thời gian để đi chữa bệnh mà thôi.
3. Bi ai lớn nhất đời người là dùng sinh mệnh để đổi lấy
phiền não. Dùng suy tư để thay đổi người khác, chứ không bao giờ nghĩ điều cần
yếu nhất phải thay đổi là chính bản thân mình.
4. Lãng phí lớn nhất của đời người là, dùng tính mạng để giải
quyết rắc rối do bản thân mình tạo ra.
5. Nổi đau lớn nhất của đời người là, khi cha mẹ mất đi rồi
mới biết quý tiếc. Con cái muốn báo hiếu nhưng cha mẹ lại chẳng còn nữa.
6. Bi kịch lớn nhất của đời người là, sinh mạng ngắn ngủi
chưa giàu, chưa hưởng thọ thì người đã ra đi
7. Đáng thương lớn nhất của đời người là vào lúc chiều tà mới
ngộ ra cuộc đời mình nên làm những gì./.
{]{
Bảy BẢY ĐIỀU CHUA CAY : 1/ Nhà
to cửa rộng chỉ sống trong một thời gian ngắn- 2/ Sai lầm lớn là dùng sức khỏe
để tìm kiếm vật ngoài thân – 3/ Bi ai
lớn là dùng sinh mệnh để đổi lấy phiền não- 4/ Lãng phí đời người là dùng tánh
mạng để giải quyết rắc rối do mình tạo ra- 5/
Đau đớn của đời người là khi cha mẹ mất rồi mới hối tiếc. 6/- Bi kịch đời người là cuộc sống quá ngắn ngủi-
7/ Đáng thương của đời người là gần chết rồi mới ngộ ra cuộc đời.
{]{
THANH THẢN
Kiếp người dù ngắn bao lâu
Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì
Khổ sầu phiền não làm chi
Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng
Dù cho xinh đẹp giàu sang
Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau
Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau
Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay
Giàu sang dễ bị mê say
Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong
Làm người cần phải thong dong
Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao
Cuộc đời sóng gió ba đào
Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay
Hơn thua thắng bại hằng ngày
Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường
Sống cho trọn nghĩa trọn tình
Đừng gây oan trái bất bình với ai
Mình còn có lúc cũng sai
Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu
Cuộc đời nào có bền lâu
Vô thường không hẹn biết đâu mà lường
Thăng trầm vinh nhục phong sương
Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu
Ta người có khác gì đâu
Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên
Cần nên tránh ác, làm hiền
Để tâm trong sạch không màng tham lam
Đủ duyên hòa hợp sanh ra
Hết duyên tan rã ta là gì đâu ? ./.
{]{
ĐỜI NGƯỜI
KHÔNG BỀN LÂU
Đời người như chuyến xe qua
Khi dừng bến đỗ chắc là giống nhau
Phân chia chi chữ giàu nghèo
Cuối cùng cũng vẫy tay chào thế gian
Ở đời đừng quá đa đoan
Thương yêu chưa đủ sao còn thiệt hơn
Tập buông oán giận căm hờn
Để mi không phải chập chờn canh thâu
Đời người sống được bao lâu
Nghĩa nhân nhớ đặt trên đầu lợi danh
Dẫu cho cay đắng cũng đành
Miễn không hổ thẹn chính mình mà thôi
Ở đời chớ để cái Tôi
Cao ngần hơn núi xong rồi ăn năn
Hãy luôn ghi nhớ cho rằng
Con người thì chẳng ai bằng ai đâu
Đời là cả một bể dâu
Gieo ươm lầm lỗi khổ sầu đeo mang
Muốn môi không thấm lệ tràn
Sống nhân ở nghĩa ngập tràn yêu thương ./.
{]{
CÕI TẠM
Trần gian cõi tạm có gì đâu
Móc móc moi moi để khổ sầu
Chuyện đúng chuyện sai thường biện luận
Làm hay làm dỡ dễ câu mâu
Hay hay dỡ dỡ lo đau não
Đúng đúng sai sai nghĩ nhức đầu
Trên thuận dưới hòa hơn tất cả
Trần gian cõi tạm có gì đâu
{]{
ĐỪNG GIẬN MẸ
Em ơi đừng giận mẹ làm gì
Bởi người già tính tình như con trẻ
Bằng tuổi mẹ rồi chúng mình cũng thế
Cứ đổi thay nóng lạnh bất thường
Biết bao giờ không có mẹ để thương
Miếng trầu quả cau thắp hương rồi để héo
Mẹ đã qua một đời khôn khéo
Mới nuôi anh khôn lớn đến bây giờ
Tuổi già đi là sự sống hững hờ
Nên đổi tính ấy là điều dễ hiểu
Hãy vui vẻ đừng bao giờ khó chịu
Khi mẹ ta còn hiển hiện trên đời
Để một mai khi khuất bóng mẹ rồi
Mỗi chúng ta không còn gì phải hận
Mẹ có điều gì em ơi đừng có giận
Vì ta cũng là mẹ trong những tháng năm sau ./.
{]{
NHỚ MẸ SAU BÓNG MỜ
Người ta có mẹ để thương
Còn con nhớ mẹ qua hương khói tàn
Chén cơm con đặt trên bàn
Mẹ ơi đã nguội theo làn gió bay
Hai tay con thắp
hai tay run run
Mời mẹ về đây ăn cùng
Thoảng trong nhang khói lạnh lùng
Hình như nước mắt não nùng con rơi
Con nghèo chỉ có nhiêu thôi
Bát canh con nấu mồng tơi quanh nhà
Miếng tương chấm mấy quả cà
Một đời mẹ nhịn để mà nuôi con
Người ta dâng mẹ mâm son
Còn con dâng mẹ héo hon một đời
Ngoài kia đêm đã khuya rồi
Ngọn đèn đã lụi mẹ ơi hãy về
Người ta có mẹ cận kề
Con đâu có mẹ não nề đớn đau
Nhang tàn hương lạnh qua mau
Đêm nay con nhớ mẹ sau bóng mờ ./.
{]{
CHA VÀ MẸ
Còn cha còn mẹ là tiên
Mất cha mất mẹ buồn phiền bủa vây
Cho dù tìm khắp đó đây
Không ai bằng mẹ tràn đầy tình thương
Vì con chẳng quản gió sương
Cả đời vất vả ruộng nương cấy cày
Thân tàn đói khát ai hay
Chỉ mong con được tháng ngày ấm no
Với con mẹ chỉ biết cho
Không hề hối tiếc đắn đo chuyện gì
Mẹ lo mọi việc vuông tròn
Dù con già lớn mẹ còn lo âu
Tình mẹ cao cả thâm sâu
Mẹ là duy NHẤT tìm đâu ra NHÌ
Vậy nên đừng dùng chữ “VÌ”
Để mà biện hộ quên đi mẹ mình
{]
VỢ LÀ VỢ -
ĐỪNG SO SÁNH
Ra đường thèm vợ người ta
Còn vợ mình chốn xó nhà thì sao
Đừng chê vợ chả ngọt ngào
Hãy hỏi mình đã phần nào đúng chưa
Sao không hỏi cái ngày xưa
Vợ mình rất đẹp khi chưa lấy chồng
Bao kẻ mong ngóng chờ trông
Sao vợ lại muốn theo không vì mình
Từ ngày sống cảnh gia đình
Vì đâu vợ lại mất hình tượng xưa
Phải chăng giãi nắng dầm mưa
Thương con lo lắng sớm trưa cho chồng
Từ ngày cắp nón sang sông
Còn đâu đôi má vợ hồng hôm nao
Mặt nàng sạm hết cả vào
Tóc tai cột chặt miễn sao gọn gàng
Áo quần quăn tít vội vàng
Dép lê thay quả guốc sang lâu rồi
Các con đau ốm rối bời
Lo tiền chợ búa mướt người kêu ai
Mảnh khảnh trắng nỏn bờ vai
Giờ đây gân guốc sần chai cả vào
Hãy nhìn lại mới hôm nào
Cái ngày hạnh phúc ngọt ngào ở đâu
Vợ người sao lại trẻ lâu
Sao lại sang chảnh, nhà lầu xe hơi
Vợ mình kém cõi với đời
Phải chăng phần lớn mình lười chăm mon
Vất vả thức trắng đêm hôm
Bao việc vợ cũng gánh luôn hộ mình
Trên đời có lắm bất bình
Nhưng đừng để vợ của mình khổ đau
Vợ người có đẹp có giàu
Cũng chẳng phải của mình đâu mà thèm
Cửa nhà trong ấm ngoài êm
Con khôn vợ thắm lại thêm ngọt ngào
Chung vai cùng vén vun vào
Niềm vui trở lại vợ nào chả xinh
Liếc ngang đôi mắt lung linh
Làm tợp rượu thắm môi tình như xưa ./.
{]{
Ở ĐÂU CÓ - Ở ĐÓ CÓ
Ở đâu thủ trưởng công minh
Ở đó cán bộ nghĩa tình thủy chung
Ở đâu lãnh đạo bất công
Ở đó sai, đúng sẽ không rõ ràng
Ở đâu thủ trưởng đàng hoàng
Ở đó cán bộ siêng làm ít chơi
Ở đâu thủ trưởng giỏi xơi
Ở đó có cảnh ăn chơi
rượu chè
Ở đâu có cảnh kết bè
Ở đó nội bộ chia phe tranh quyền
Ở đâu lãnh đạo thích khen
Ở đó có cảnh bon chen nịnh thần
Ở đâu thủ trưởng tài năng
Ở đó công việc phăng phăng chạy đều
Ở đâu lãnh đạo quan liêu
Ở đó cấp dưới có nhiều kêu than
Ở đâu lãnh đạo khách quan
Ở đó cấp dưới hân hoan yêu đời
Tiếc rằng câu chuyện rất đời
Bao nhiêu lãnh đạo dành thời gian xem !
{]{
ĐỪNG BAO
GIỜ...
Cái gì mua được bằng tiền cái đó rẻ
Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn,
Người tốt sẽ cho bạn hạnh phúc,
Người xấu cho bạn kinh nghiệm
Người tồi tệ nhất cho bạn bài học
Người tuyệt vời nhất sẽ cho bạn kỷ niệm
Đừng hứa khi đang vui
Đừng trả lời khi đang nóng giận,
Đừng quyết định khi đang buồn
Đừng cười khi người khác không vui
Cái gì mua được bằng tiền cái đó rẻ,
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng một bước chân đi
Đừng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta./.
{]{
BUÔNG ĐỂ CHO NHẸ NHÀNG
Buông đi những gì cho là thù hận
Đừng trách đời hay oán giận cùng ai
Số phận ta do tạo hóa an bày
Đời vô thường có vay có trả
Buông bỏ hết những thứ gọi là buồn bả
Gắng chôn vùi tất cả chuyện không vui
Hãy an vui mà tồn tại bên đời
Chớ để tâm đến những lời đàm tiếu
Buông bỏ những thiệt thòi từng gánh chịu
Để tâm hồn lắng dịu nổi bi ai
Vì trên đời vạn vật sẽ đổi thay
Đâu có gì là trường tồn mãi mãi
Buông bỏ tất cả yếu mềm sợ hãi
Vấp ngã rồi phải học cách đứng lên
Có những điều dù không muốn lãng quên
Cũng đừng nên lấy đó làm gánh nặng ./.
{]{
CẢM ƠN ĐỜI
Cảm ơn đời cho ta nhiều ưu đãi
Được làm người với đầy đủ lục căn
Được yêu thương, đồng cảm mỗi khi cần
Xin biết đủ sống đời không sân hận
Cảm ơn đời khi ta luôn lành lặn
Ở ngoài kia, bao số phận không may
Phải đương đầu với khốn khó hằng ngày
Họ vẫn sống, và cảm ơn sự sống
{]{
Khi bị gục ngã không phải là khổ đau
Đau là ta không biết đứng vững sau khi bị ngã.
{]{
Di chúc không phải là tài sản, của cải
Mà tâm đức mới là tài sản di chúc
{]{
Ở cho có Đức không sức mà ăn
Ở cho có Đạo mới có gạo nấu
{]{
Tôi muốn hạnh phúc ?
Chỉ cần bỏ cái Tôi và giảm cái Muốn
Là bạn có Hạnh phúc.
( Do cái Tôi quá lớn và cái Muốn
quá nhiều nên sanh ra đau khổ, đau khổ có mặt là không có hạnh phúc. Chỉ cần
buông cái Ngã và xả cái ham Muốn là bạn thật sự có hạnh phúc )
Phải học hạnh “thiểu dục tri túc”
{]{
Hạnh phúc là gì , bao lần ta lúng túng
Hỏi nhau hoài mà tìm mãi không ra
{]{
Của tiền quý báu tham rồi bỏ
Tội phước đem theo trả với vay
{]{
Không phải kiếm được nhiều tiền là hạnh phúc
Mà là cho ra bao nhiêu mới là hạnh phúc
{]{
Không phải danh cao, địa vị lớn, quyền lực nhiều mới là hạnh phúc.
Mà hạnh phúc chỉ khi nào tâm hồn trong sáng an tịnh đó là hạnh phúc.
{]{
Nếu ta tốt thì ngày nào cũng tốt
Nếu ta xấu thì ngày nào cũng xấu. Xấu tốt tùy theo đạo đức của mình. Chứ thật
ra không có ngày tốt xấu, năm tháng tuổi tác tốt xấu, phương hướng tốt xấu..
{]{
Có một cư sĩ hỏi một vị thiền sư
: Bạch sư phụ làm sao giúp con giải
thoát.
Thiền sư đáp : Ai trói cột ông
Vị cư sĩ liền giác ngộ, nhìn lại không ai trói buộc mình, do mình cố chấp
quá nặng đấy thôi.
{]{
ĐỜI CON NGƯỜI
Con người vốn dĩ đến thế gian với thân hình đỏ hỏn. Tới khi
về với cát bụi cũng trần trụi mà thôi.
Dù ta đi xe hơi thì vẫn có người đi xe máy
Khi ta đi xe máy thì vẫn có người đi bộ. Khi ta đi bộ lại có
người chống gậy mà đi. Khi ta chống gậy đi, vẫn còn có người cụt chân. Khi ta
cụt chân hãy còn có người mất mạng.
Bạn thế nào thì chẳng phải, vẫn sẽ biết đủ sao? Con người
sống trên đời được mấy chục năm?
Khi nhìn lại thì tựa như một chuyến du lịch. Vốn chẳng cần
quan tâm đến điểm tới làm chi. Chỉ cần mình đắm chìm trong phong cảnh. Như tâm
hồn vốn rộng mở mà thôi.
Đời người nói sao cũng quá ngắn. Vậy nên có thể sống vẻ vang
thì tốt. Sống khổ đau một chút coi như trải nghiệm tâm hồn. Dầu tốt hay xấu,
cũng đừng nuối tiếc.
Dẫu vui hay buồn cũng chớ thở than. Chỉ cần bạn dốc hết tâm
sức đã thực sự trải lòng. Thì chẳng còn gì phải tiếc chi, cũng chẳng phải ân
hận làm gì. Và hãy sống với nội tâm mạnh mẽ
Đời người có rất nhiều chuyện chẳng thể biết trước. Chỉ có
thể cần mẫn làm tốt những việc trước mắt mà thôi.
Rồi ngày hôm qua sẽ trở thành dĩ vãng. Ngày mai cũng chẳng
thể biết trước được điều chi. Chỉ có hiện tại mới là món quà tốt nhất mà Thiên
thượng ban tặng chúng ta mà thôi.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét